Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

Chương 72

trước
tiếp

CHƯƠNG 72: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU CÔ MUỐN NHẤT SAO?

“Tại sao lại phải vạch trần cô?“ Dạ Âu
Thần lạnh lùng nói.

Thẩm Cửu khẽ cau mày, cô không thể
hiểu nổi: “Nếu là cuộc hôn nhân do anh ta
chủ trương, vậy nếu phát hiện tôi không
phải Thẩm Nhã, tại sao không vạch trần?”

“Ha.” Dạ Âu Thần ngước mắt thích thú
liếc nhìn cô, anh nhìn Thẩm Cửu như một
kẻ ngốc: “Não của cô được sinh ra như
một vật trang trí sao?”

“Tôi…” Thẩm Cửu biến sắc vì bị anh
chất vấn: “Anh nhất định phải nói như vậy
mới cam tâm ư?”

“Loại phụ nữ như cô, cần sao?”

Thẩm Cửu: “Trong mắt anh, tôi chỉ là
một người phụ nữ thích phù phiếm, tâm
địa thâm sâu và không có đầu óc?”

Dạ Âu Thần nhếch môi, ánh mắt giễu
cợt: “Tự hiểu biết, cũng không tồi.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu nắm chặt tay
mình, nhìn anh chằm chằm: “Vậy xin hỏi,
làm sao một người phụ nữ có tâm địa
thâm sâu lại không có đầu óc? Dạ Âu
Thần, lời nói của anh hơi mâu thuẫn phải
không?”

Mí mắt Dạ Âu Thần giật giật, nguy hiểm
nheo mắt lại.

Người phụ nữ chết tiệt này!

Anh nhanh chóng ngước mắt lên, đôi
mắt sắc bén bắn về phía cô.

“Nói lại lần nữa xem?”

Thẩm Cửu bị ánh mắt sắc bén của anh
làm cho giật mình, vai cô theo bản năng
co rút lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thằng
vào anh.

“A.” Dạ Âu Thần chế nhạo, người phụ
nữ này là đồ ngốc sao? Rõ ràng là cô sợ,

nhưng vẫn phải dùng đôi mắt lạnh lùng ấy
nhìn mình.

“Nếu cô không có gan, đừng tùy tiện
kích động tôi.”

Khi giọng nói của anh ta rơi xuống, cửa
thang máy mở ra với một tiếng vang.

Thẩm Cửu tức giận ngẩng đầu lên mà di
thẳng.

Chân mày của Dạ Âu Thần nhảy lên
kịch liệt, ngay khi anh muốn mắng cô,
bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng
lại, cô dừng lại tại chỗ, quay đầu lại nhìn
Dạ Âu Thần.

Hai mắt chạm nhau trong không khí, Dạ
Âu Thần có thể nhìn thấy sự vướng bận
trong mắt Thẩm Cửu.

Ôi, người phụ nữ này thực sự là không
giấu được cảm xúc.

Trong lòng nghĩ gì, tất cả đều thể hiện
hết lên trên khuôn mặt và đôi mắt.

Thẩm Cửu cắn môi dưới nhìn chằm
chằm Dạ Âu Thần một hồi, sau đó chậm
rãi xoay người.

Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi
nhếch lên, đôi mắt đen đầy sắc bén, khi
anh nghĩ cô sẽ lại đẩy anh ra, Thẩm Cửu
nhăn mặt nhìn anh, rồi giận dữ nói: “Tôi
không có gan, nếu anh có khả năng thì tự
mình đi ra đi.”

Sau khi nói xong, Thẩm Cửu quay người
bỏ đi mặc cho Dạ Âu Thần đột nhiên tái

mặt.

“Người phụ nữ chết tiệt, quay lại đây!”
Dạ Âu Thần nhìn thấy cô quay người rời
đi, trước khi rời đi còn làm mặt quỷ với
anh. Thực sự nghĩ khiêu khích anh như
vậy vui lắm sao?

Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần linh hoạt
trượt xe lăn ra khỏi thang máy.

Thẩm Cửu một mình rời khỏi cửa hàng
ăn sáng, lúc chuẩn bị một mình rời đi cô

vẫn dừng lại một chút, sau đó tìm kiếm
bóng dáng của Lang An, thấy anh đang
dựa vào xe, liền đi tới vỗ vai.

“Trợ lý Thẩm? Sao cô về đột ngột vậy?
Không phải hai người định ăn sáng sao?”

Vẻ mặt Thẩm Cửu không vui, giọng nói
của cô không thể cất lên được cảm xúc
gì: “Không ăn nữa.”

“Sao thế?” Lang An nhìn về phía sau
cô, không thấy bóng dáng của Dạ Âu
Thần, anh ta hỏi: “Còn cậu Dạ thì sao?”

Thẩm Cửu mím môi nói nhỏ: “Anh ấy…
có thể vẫn ở trong thang máy. Anh đi xem
anh ấy đi.”

Lang An nghe nói vậy, nhịn không được
mà trừng to mắt: “Trong thang máy? Trợ
lý Thẩm? Tại sao cô không đưa cậu Dạ ra
ngoài? Cô… cậu Dạ?”

Lang An còn chưa kịp quở trách Thẩm
Cửu, anh đã nhìn chằm chằm vào sau

lưng của Thẩm Cửu.

Cùng lúc đó, Thẩm Cửu cảm thấy sống
lưng ớn lạnh, cô không cần nghĩ cũng biết
Dạ Âu Thần đang dùng ánh mắt lạnh lùng
nhìn cô.

Cô cứng người một chút, bắt đầu mở
rộng bước chân muốn di.

“Nếu cô dám tiến thêm một bước nữa,
cô sẽ chết.”

Kết quả là, chân của cô còn chưa kịp
bước lên, giọng nói lạnh như băng của Dạ
Âu Thần như vang lên từ địa ngục đã
truyền đến trước, khiến cho bước chân
của Thẩm Cửu dừng lại tại chỗ, không
dám nhúc nhích.

Lang An đảo mắt, nhanh chóng thoát
khỏi vòng vây bão táp, đứng ở ven đường
quan sát.

Thẩm Cửu nhìn thấy cảnh này thì thấy
hơi buồn.

Cảm giác được khí lạnh trên người Dạ
Âu Thần càng ngày càng gần mình, Thẩm
Cửu lo lắng, hai tay nắm chặt lấy nhau,
đột nhiên quay đầu lại.

“Tôi không cố ý làm vậy với anh, chính
anh là người đã nói chuyện quá…” Lời nói
còn chưa có lối ra, đầu gối của Thẩm Cửu
đã va vào xe lăn, khuôn mặt cô thay đổi
rất nhiều vì cơn đau, chân cô mềm ra,
nhào về phía trước trong vòng tay của Dạ
Âu Thần.

Dạ Âu Thần không dự liệu được sự thay
đổi bất ngờ này, anh vốn là mặt lạnh
nhưng khi thấy Thần Cửu đột nhiên lao về
phía mình, tay anh ta thực sự theo bản
năng đỡ cô.

Lang An ở bên cạnh kinh ngạc đến mức
cằm sắp rơi xuống đất.

Anh ta thực sự không biết Thẩm Cửu là
ngốc hay là ngây thơ, tại sao lúc này lại
ngã xuống chứ?

Thẩm Cửu dựa vào trong vòng tay Dạ
Âu Thần, não cô ngây ra, cô có thể cảm
nhận được bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần
đang bóp trên eo cô, hơi nóng của lòng
bàn tay truyền qua lớp quần áo mỏng
manh của cô.

“Chỉ ôm ấp yêu thương để bồi tội như
thế này thôi à2”

Một giọng nói trầm ấm vang lên trên
đầu cô.

Thẩm Cửu nhanh chóng ngẩng đầu lên,
đôi môi đỏ mọng lướt qua cằm rắn chắc
của Dạ Âu Thần.

Vẻ mặt anh ủ rũ, màu mực trong mắt từ
từ ngưng tụ, nhưng sắc mặt Thẩm Cửu
dần trở nên tái nhợt, cô muốn đẩy anh ra,
nhưng lại không có chỗ để đặt tay lên
người anh, cô lo lắng chuyện xảy ra hồi
sáng sẽ xảy ra một lần nữa.

Thế là cô chỉ có thể lo lắng nói: “Tôi
không cố ý…

“Anh… anh cho tôi đứng lên!” Sau khi
xin lỗi, Thẩm Cửu lặng lẽ cầu xin.

Dạ Âu Thần hung hăng tóm lấy cô như
một con sói, sau đó dán chặt tay vào đôi
môi đỏ mọng của cô.

“Không phải cố ý? Có sự trùng hợp như
vậy sao? Thèm muốn tôi thì cứ nói, tôi có
lẽ có thể toại nguyện cô.” Tay anh bóp
trên eo cô từ từ siết chặt, nhiệt độ cơ thể
cũng từ từ tăng lên.

Khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Cửu phút
chốc đỏ bừng, cô cắn chặt môi dưới, gần
như có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ
từ người xung quanh, cô sợ hãi đẩy Dạ Âu
Thần ra: “Đây, đây là bên ngoài, đừng như
thế này, mau buông tôi ra!”

Giọng nói của cô bối rối, đôi mắt cô đơn
thần sắc lo lắng liếc nhìn xung quanh, tựa
hồ đang tĩnh lặng đột nhiên sôi trào, giọt
nước hoảng sợ bay tứ tung, càng làm cho
người ta muốn vươn tay tóm lấy.

Dạ Âu Thần nhếch môi, đưa bàn tay to
di chuyển dọc theo vòng eo của cô, sau
đó đột ngột di chuyển về phía sau lưng
cô, chạm vào sống lưng cô, mới nhận ra
người phụ nữ này quá gầy.

“Buông tôi ra!”

Thẩm Cửu không đẩy thì không sao, với
cú đẩy này, Dạ Âu Thần tỉnh táo lại, đột
nhiên đè lại sau lưng cô, áp thẳng về phía
cô.

Bùm!

Thẩm Cửu vừa rồi đang đứng khom
người xuống, bị anh đè nặng như vậy, cô
hoàn toàn ngã ở trên người anh.

Thâm CũU:
Lang An ở bên cạnh: “…”

Chết tiệt, anh ta suýt chút nữa đã mù
luôn rồi.

Cậu Dạ, cho dù muốn quấy rối trợ lý
Thẩm thì cũng phải nhìn xem dịp gì đúng

không?

Tuy nhiên anh chỉ dám hét lên những lời
này trong lòng.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Thẩm Cửu
tức giận đến mức duỗi tay nắm chặt lại, vỗ
mạnh vào ngực Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần
vươn tay siết chặt lấy cổ tay cô, mặt
không chút biểu cảm mà nói: “Đối với một
người phụ nữ đang nghĩ cách quyến rũ tôi
mọi lúc mọi nơi như cô, đây chẳng phải là
điều cô muốn nhất sao?”

 

*************

********

CHƯƠNG 1: CÔ CỞI HẾT QUẦN ÁO RA

Tôi tên Trần Cẩn Phong, là một cử nhân đại học xui xẻo.

Vừa tốt nghiệp đại học, không tìm thấy công việc cũng thôi đi, ba ở nhà còn gặp tai nạn bị xe tông, tài xế gây tai nạn không có tiền, mặc dù đã bị giam, nhưng ba tôi bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, cần gấp tiền chữa trị.

Tôi ra ngoài mượn tiền cả ngày, nhưng đáng tiếc không mượn được đồng nào.

Quay về nhà trọ, tôi ngồi phịch xuống sofa, vô cùng đau đầu.

Nhưng chính vào lúc này, tôi nghe thấy tiếng ‘ư ư a a’ từ phòng ngủ phía đông truyền tới.

Phòng ngủ phía đông là của Diêu Mộc Thanh, cô ta là khách trọ nữ cùng thuê với tôi, tự xưng là kế toán công ty nào đó, nhưng giờ này mới bốn giờ chiều, cô ta nên đi làm mới phải.

Lặng lẽ kê ghế, tôi đứng trên ghế, xuyên qua khe hở phía trên cửa nhìn vào phòng Diêu Mộc Thanh.

Trong phòng, Diêu Mộc Thanh đang quỳ trên giường đối diện tôi, sắc mặt tràn đầy thống khổ, mà trên người cô ta không còn mảnh vải, hoàn toàn lộ ra thân hình căng đầy, bóng mướt của cô ta. Mà sau lưng Diêu Mộc Thanh là một người đàn ông, bụng phệ, bây giờ đang quỳ sau thân thể mềm mại của cô ta, hung hăng chuyển động cơ thể.

Tôi rất kinh ngạc, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là trong phòng còn có bóng dáng của một người đàn ông khác, đó là một tên đầu trọc. Sau khi ông già làm xong chuyện, tên đầu trọc nằm sấp lên, mà Diêu Mộc Thanh lại không cự tuyệt!!!

Diêu Mộc Thanh rất đẹp, vóc dáng cũng rất quyến rũ, tiếng kêu đó như tiếng gọi của tự nhiên, làm tôi miệng khô lưỡi đắng.

Nhưng tôi vẫn không thể tin, cô ta tự xưng làm quản lý, lại sẽ làm chuyện đó với cùng lúc hai người đàn ông!

Cho tới lúc tên đầu trọc cũng làm xong việc, ông ta vứt một cọc tiền lên mặt Diêu Mộc Thanh, tôi mới ý thức được rằng công việc thực sự của cô ta là gì.

Vội vàng dẹp ghế rón rén tay chân rời đi, tôi núp vào phòng ngủ cách vách, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cho tới lúc nghe thấy hai người đã rời đi, Diêu Mộc Thanh vào nhà vệ sinh tắm rửa, tôi mới dám quay về phòng khách, giả bộ như không biết gì.

Diêu Mộc Thanh tắm xong bước ra, nhìn tôi một cái: “Không cần giả bộ, tôi vừa nãy nhìn thấy cậu qua khe cửa rồi.”

Lời của cô ta làm tôi rất ngượng ngùng.

Nhưng Diêu Mộc Thanh không nói gì nữa, uống cốc nước, vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cô ta, hỏi: “Ba cậu sao rồi, mượn được tiền chưa?”

Tôi lắc đầu, nói đại khái tình huống cho cô ta biết.

Diêu Mộc Thanh im lặng một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tôi có một cách, mặc dù hơi… nhưng tốt xấu gì cũng là một cách.”

Sau đó cô ta nói cho tôi biết, có thể giới thiệu bà chủ của cô ta cho tôi, tôi đi mượn tiền bà chủ cô ta, sau đó dùng thân thể để trả nợ. Nói trắng ra cũng chính là đi làm thiếu gia (trai bao)

Ngửi mùi thơm trên người Diêu Mộc Thanh, nhìn thân thể như ẩn như hiện của cô ta qua lớp váy ngủ mỏng manh, làm tôi không nhịn được có chút miệng đắng lưỡi khô.

“Nhưng tôi chưa từng làm chuyện đó, chưa lần nào, người ta cần kỹ thuật, tôi không biết, tôi không biết tư thế nào cả…”

Nói rồi, tôi cũng ngại ngùng nói tiếp, còn có thể cảm thấy được mặt mình nóng bừng.

Diêu Mộc Thanh lại vô cùng kinh ngạc: “Cậu còn là trai tân à? Trai tân càng đáng giá, căn bản không cần kỹ thuật, sớm biết cậu là trai tân, tôi đã ăn sạch rồi!”

Lời của Diêu Mộc Thanh làm mặt tôi càng đỏ hơn, trong lòng băn khoăn bất an, không biết như thế nào mới tốt.

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của bệnh viện, bác sĩ nói với tôi, kêu tôi nhanh chóng đóng tiền, nếu không hai chân của ba già không chỉ không giữ được, mà tính mạng cũng sẽ có nguy hiểm.

Cuộc điện thoại này, làm lòng tôi kiên định, cho nên tôi đồng ý với Diêu Mộc Thanh, xin cô ta giúp tôi liên lạc với bà chủ cô ta.

Rất nhanh, bà chủ của Diêu Mộc Thanh – Trương Ngọc Dung đã tới, cô ta là cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa trang điểm cũng rất kiều diễm.

Cô ta đánh giá tôi một phen, sau đó cố ý ưỡn bầu ngực căng tràn, trực tiếp khiến tôi nhìn đỏ mặt tía tai, bên dưới còn không nhịn được có phản ứng.

“Thật sự là trai tân, điều kiện cũng không tệ, chị Trương thu cậu rồi.”

Sau đó, Trương Ngọc Dung lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi liên tục vài cuộc điện thoại, mở miệng ông chủ này ngậm miệng ông chủ nọ.

Gọi một lúc, Trương Ngọc Dung bèn nhét điện thoại vào lại trong túi, phân phó tôi đi với cô ta.

Xuống lầu, lên xe của Trương Ngọc Dung, sau đó cô ta kéo tôi đi, cũng không biết muốn đi đâu.

Trên đường, cô ta cho tôi hai viên thuốc, nói là lát nữa uống trước khi hầu hạ khách quý.

Tôi không biết thuốc đó là gì, nhưng chữ tiếng Anh bên trên tôi biết, Viagar, cũng chính là thuốc trợ lực.

Nhìn hai viên thuốc này, tôi trầm tư, sau đó có thể phải gặp phải một bà già yêu cầu mạnh, nhưng vì tiền, tôi chịu.

Không lâu sau, Trương Ngọc Dung bèn kéo tôi tới một căn phòng trong khách sạn năm sao, cô ta kêu tôi đợi một chút.

Tôi thành thực đợi, trong lòng rất băn khoăn.

Rất nhanh, Trương Ngọc Dung đã dẫn khách quý tới, phân phó tôi chiêu đãi thật tôi, cô ta bèn rời khỏi phòng.

Khách quý được dẫn vào quần áo rất xa hoa, mái tóc dài đỏ rượu, còn đeo kính râm to che nửa khuôn mặt. Lúc cô ta lấy kính râm xuống, trong lòng tôi không nhịn được run rẩy, cô ta rất xinh đẹp, thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến tim tôi đập tăng tốc thình thịch thình thịch, tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô ta, cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi mà thôi.

Giao lần đầu tiên cho người phụ nữ đẹp như vậy, hơn nữa còn có thể kiếm tiền, tôi biết đủ rồi, không thua thiệt, tôi bằng lòng!

Tay cô ta cầm kính râm, đôi môi chúm chím xinh đẹp ngậm gọng kính, đánh giá trên dưới tôi một lúc, sau đó kêu tôi bắt đầu.

“Bắt đầu cái gì?”

Tôi ngây ra, tôi căn bản không biết cô ta kêu tôi bắt đầu cái gì.

Sau đó cô ta liền cười, nhả gọng kính ra, nói: “Cậu cởi hết quần áo.”

Tôi lúc này mới sực tỉnh, ngây ngốc cởi quần áo. Nhưng trong quá trình cởi, không cẩn thận làm rơi hai viên thuốc Trương Ngọc Dung đưa.

“Trương Ngọc Dung kêu tôi trước khi hầu hạ cô thì uống hai viên thuốc này, tôi quên mất…”

Tôi rất xấu hổ, tôi muốn tìm nước mau chóng uống thuốc, nhưng cô ta căn bản không cho tôi cơ hội, trực tiếp dùng giày cao gót dẫm nát hai viên thuốc, sau đó cười vứt cho tôi bộ quần áo, kêu tôi mặc lên.

Đó là quần áo da, liền thân, mặc rất khó chịu, chỉ có hai tay và phần dưới lộ ra ngoài.

Tôi vừa mặc lên, sau đó cô ta đi tới phía sau tôi.

Lập tức, tôi đã cảm thấy có giày cao gót dừng trên sống lưng tôi, đồng thời những sợi dây trói buộc trên đồ da đã bị kéo chặt, trói tôi như cái bánh ú.

Theo tiếng ‘cạch cạch’ của giày cao gót tiếp xúc với mặt đất, cô ta ngồi trên giường bên cạnh, cởi đôi giày cao gót bạc, lộ ra chân nhỏ nhắn bao trong đôi vớ đen mỏng.

Tôi thề, trước giờ tôi chưa từng thấy đôi chân đẹp như vậy, đôi chân này còn trắng hơn, đẹp hơn mặt của rất nhiều cô gái.

Trắng nõn, mịn màng, hơn nữa móng chân còn sơn đỏ, nhìn rất gợi cảm.

Xuyên qua đôi vớ đen mỏng, tôi còn có thể nhìn thấy đôi chân đó không có chút da chết nào, vô cùng sạch sẽ, vô cùng mềm mại, thật sự rất đẹp.

Lúc tôi đang đắm chìm vào đôi chân xinh đẹp của cô ta, cô ta đột nhiên mở miệng nói với tôi, giọng nói rất dễ nghe, giống như thanh âm của tự nhiên, nhưng ý trong lời nói lại khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

“Cậu bò tới, dùng lưỡi liếm chân tôi.”

Xem Thêm Truyện Đêm Ấy Tôi Rơi Vào

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.