Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full

Chương 61

trước
tiếp

CHƯƠNG 61: SỚM MUỘN CŨNG LY HÔN

Sau khi Dạ Âu Thần đi vào, Thẩm Cửu bắt
đầu trở nên căng thẳng, cô cắn môi dưới,
bởi vì lúc nãy vừa mới thảo luận chuyện
anh không thể làm chuyện ấy, vừa nói
xong thì anh đã xuất hiện ở cửa phòng
bệnh, cũng không biết anh có nghe thấy
không.

Nếu như nghe thấy, thì cô phải làm sao?

Hoặc, anh có nghe thấy những chuyện
trước đó nữa không? Vừa nghĩ đến đây,
sắc mặt Thẩm Cửu trắng thêm mấy phần,
siết chặt ga chải giường.

Sau khi Dạ Âu Thần đi vào, ánh mắt lướt
nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dán
chặt lên người Thẩm Cửu.

“Tại sao cửa lại bị khóa trái?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu đột nhiên trở

nên căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở
nên trắng bệch.

Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyenone.vn để đọc truyện nhé

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, hiện lên sự
nguy hiểm, ha, người phụ nữ này thật sự
quá ngu ngốc, không hề biết che giấu,
dường như chỉ cần một câu hỏi cũng có
thể khiến cô lung túng.

Hàn Mai Linh ở bên cửa nghe thấy vậy,
vội vàng đi đến giải thích giúp Thẩm Cửu:
“Lúc nãy Cửu Cửu thay quần áo, nên mới
khóa trái cửa, không có vấn đề gì chứ?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần vẫn lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào Thẩm Cửu, dường như
đang phán đoán xem là thật hay giả.

Thẩm Cửu không dám đối diện với ánh
mắt của anh, chỉ có thể cụp mắt xuống.

Không có cách nào, thực sự cô cảm
thấy rất chột dạ.

Thẩm Cửu có một căn bệnh, lúc chột
dạ, cô hoàn toàn không dám đối diện với

ánh mắt của người khác, nếu không….cô
rất dễ bị bại lộ.

Trong phòng bệnh dường như rơi vào
cục diện bế tắc, Dạ Âu Thần vừa đi vào
nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống,
Thẩm Cửu ngồi ở đó giống như một phạm
nhân, không dám động đậy. Hàn Mai Linh
thấy vậy mà cảm thấy đau lòng thay cho
cô, khẽ ho một tiếng, bước lên phía trước.

“Cái kia….Cửu Cửu từ trước đến nay
luôn mẫn cảm, hơn nữa hai cô gái chúng
tôi ở đây cũng không có người khác, để
đảm bảo an toàn nên mới khóa cửa lại,
cậu….Dạ? Cậu sẽ hiểu đúng không?”

Hàn Mai Linh đứng chắn trước mặt
Thẩm Cửu, xông vào tầm mắt của Dạ Âu
Thần.

Dạ Âu Thần nhìn cô gái trước mặt, khác
với Thẩm Cửu, cô trang điểm rất tỉnh tế,
trên người toàn là đồ hiệu, hơn nữa thân
hình nóng bỏng, trông vô cùng năng

động.

Còn Thẩm Cửu đang bị cô chắn trước
mặt, mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu
nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch
ngay cả môi cũng tái nhợt, đầu tóc bù xù.

Sự tương phản rõ nét này lập tức xuất
hiện.

Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt, không trả
lời Hàn Mai Linh, mà nhìn Thẩm Cửu, lạnh
lùng nói: “Má Trần đâu?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu dừng lại, sau
đó ngẩng đầu lên.

“Má Trần, dì ấy….về nhà nghỉ ngơi trước
rồi.
Dạ Âu Thần cau mày.

“Hôm nay có Mai Linh ở đây với tôi, hơn
nữa tôi cũng không bị gì, nên…”

Hóa ra anh đến tìm má Trần, chả
trách….sao anh có thể đến thăm cô chứ?

“Ừ.” Hàm dưới của Dạ Âu Thần hơi hất
lên, ra hiệu cho Lang An rời khỏi đây. Lang
An có chút không nói nên lời, đặt cái túi
trong tay lên bàn: “Trợ lý Thẩm, đây là đồ
vệ sinh cá nhân tôi vừa mới chuẩn bị, tôi
đặt ở đây, bác sĩ nói cô phải ở lại bệnh
viện theo dõi 2 ngày, nên hai ngày này cô
phải ở lại bệnh viện.”

“Ô, cảm ơn.”

“Nếu như không còn việc gì, tôi và cậu
chủ Dạ xin phép đi trước.”

Nói xong, Lang An đi lên trước, đẩy D)a
Âu Thần rời đi, sau khi rời khỏi phòng
bệnh, Lang An thực sự không thể kiềm
chế được nữa, nói thẳng: “Cậu Dạ, không
phải chúng ta đến thăm cô ấy sao? Sao lại
rời đi nhanh như vậy?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần
lạnh lùng hơn vài phần: “Không chết là
được rồi, cậu còn muốn ở lại?”

Lang An: “….Nhưng câu hỏi lúc nãy của

cậu Dạ rõ ràng sẽ khiến trợ lý Thẩm cảm
thấy cậu đến để tìm má Trần.”

“Lẽ nào tôi không phải đến để tìm má
Trần?”

Lang An: ”….”

Bỏ đi, cậu vui là được rồi.

Trong phòng bệnh.

Sau khi người đã rời đi, Hàn Mai Linh
ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cửu: “Tớ
nghe thấy cậu trợ lý kia gọi cậu là trợ lý
Thẩm, chuyện gì vậy? Với địa vị của cậu ở

nhà họ Dạ, không phải anh ta nên gọi cậu
một tiếng mợ chủ sao?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu cười khổ:
“Cậu nghĩ cái gì vậy? Tớ cũng không phải
là mợ chủ thật sự của nhà họ Dạ, sau này
cũng phải ly hôn.”

Không hiểu tại sao, trái tim lo lắng của
Hàn Mai Linh lúc này lại được thả lỏng, cô
mỉm cười: “Đúng vậy, sau này các cậu

cũng phải ly hôn.”

Cô biết hợp đồng nửa năm kia của
Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần, nửa năm sau
Thầm Cửu sẽ rời khỏi nhà họ Dạ, đến lúc
đó Dạ Âu Thần lại trở về độc thân.

Không biết tại sao, tâm trạng tích tụ lúc
nãy của Hàn Mai Linh lúc này đã được giải
tỏa.

Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh nắm lấy cổ
tay trắng bệch của Thẩm Cửu, khẽ nói:
“Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ cố gắng giúp
cậu tìm ba cho đứa bé của cậu, để các
cậu một nhà đoàn tụ.”

Thẩm Cửu sững sờ, một nhà đoàn tụ
sao?

“Cũng không biết đối phương như thế
nào, có lúc tớ nghĩ….chuyện này có phải
được quyết định quá vội vàng? Nếu như
đối phương đã kết hôn thì sao? Hoặc, anh
ta phải gánh trách nhiệm gì đó….”

Dù sao cũng chỉ là tình một đêm.

Loại chuyện tình một đêOm này sao có
thể nói chính xác được chứ, dưới ánh đèn
tối mịt kia, đối phương là người hay là quỷ
bạn còn không biết.

“Tớ cảm thấy sẽ không có chuyện đấy
đâu, có lẽ đối phương là một người có địa
vị, về phần đối phương đã kết hôn hay
chưa thì đợi đến lúc đó rồi tính. Nếu như
không được, dù sao cậu cũng đã mang
thai, cho dù anh ta đã có vợ, cậu cũng có
thể cướp anh ta về!”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu không khỏi
trợn tròn mắt: “Mai Linh…cậu đang nói
linh tinh gì vậy?”

Hàn Mai Linh cong môi: “Sao? Tớ nói
không đúng sao? Thứ muốn có nhất định
phải có được, lẽ nào cậu muốn đứa bé
trong bụng cậu trưởng thành trong một
gia đình đơn thân sao?”

Thẩm Cửu: “….”

Lần đầu tiên nghe thấy Hàn Mai Linh
nói những lời như thế này, cô đột nhiên
không thể tiếp nhận được.

“Sao vậy? Tại sao lại nhìn tớ với ánh mắt
như vậy?” Hàn Mai Linh không hiểu, nhìn
cô hỏi.

Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Mai Linh, cậu
biết lý do tại sao mà Lâm Tuấn ly hôn với
tớ đúng không?”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt
của Hàn Mai Linh dần dần biến mất, ánh
mắt thay bằng sự hoảng sợ.

“Xin lỗi Thẩm Cửu, lúc nãy tớ không
nghĩ nhiều như vậy. Tớ không có ý kêu
cậu….đi làm tiểu tam, tớ chỉ cảm thấy, vốn
dĩ là người đàn ông kia không đúng, là anh
ta làm cho cậu có thai, nếu như tìm thấy
chắc chắn phải bắt anh ta chịu trách
nhiệm, tớ không có ý kia, cậu đừng giận
tớ nha.”

Thẩm Cửu nhất thời không nói nên lời.

“Chuyện của Lâm Tuấn vốn dĩ bản thân
anh ta đã là tra nam, cậu thấy đó, rõ ràng
anh ta có phụ nữ ở bên ngoài, nhưng lại
nói với cậu anh ta không có năng lực, kết
hôn lâu như vậy cũng không chạm vào
cậu, sau này trúng sổ xố lập tức đá cậu,
cậu và cái đồ tiểu tam kia không giống
nhau, cậu có hiểu ý của tớ không?”

Thẩm Cửu gật đầu: “Tớ biết.”

“Cửu Cửu, cậu phải tin tớ, tớ luôn đứng
về phía cậu, tất cả những suy nghĩ của tớ
đều xoay quanh lợi ích của cậu, nếu như…
tớ không cẩn thận nói điều gì không đúng,
cậu đừng giận tớ.”

Thẩm Cửu thấy vẻ mặt đáng thương
của cô, mới nhận ra có thể mình đã quá so
đo, nắm lại tay của cô: “Được rồi, tớ biết
cậu suy nghĩ cho tớ, nhưng sau này đừng
nói những lời như vậy nữa, nếu như đối
phương thật sự là một người đã có gia
đình, thì chúng ta sẽ coi chuyện này như

chưa từng xảy ra, có được không?”

“Ừ.” Hàn Mai Linh gật đầu: “Tớ nghe
theo cậu, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ

giúp cậu tìm thấy người đàn ông kia.

Xin mời các bạn vào nhóm face book của chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.