Truyền Nhân Thiên Y

Chương 926

trước
tiếp

Chương 926

Sau đó thấy Tiêu Thi Nhã đã bắt đầu hành động thì hắn cũng ngồi xuống, trước tiên dùng kim châm phong bế mấy huyệt vị lớn trên người mình tiếp theo lại vận chuyển công pháp.

Thoáng cái đã qua một đêm.

Đến lúc Lương Siêu lại mở mắt ra đã là nửa đêm ba ngày sau.

Nội thương cơ bản đã được điều trị tốt bảy tám phần, ngoại thương thoạt nhìn có chút nhìn ghê người nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến toàn cục.

Thấy Diệp Khuynh Thành vẫn còn hôn mê, Tiêu Thi Nhã cũng ngã người ngủ trên giường, Lương Siêu định lấy cái chăn đi tới đắp cho cô ta, sau đó lại thi châm cho Diệp Khuynh Thành.

Nhưng chỉ chốc lát sau.

“Anh……”

Một tiếng gọi quen thuộc làm Lương Siêu ngẩn người, sau đó dây thần kinh trên toàn thân thần đều căng thẳng, mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh!

Chỉ thấy một gốc cây ngoài cửa sổ trăm mét có hai người đang đứng, một người người mặc áo đen đầu đội mũ rộng vành, người còn lại mặc một chiếc áo choàng của bé gái đứng một bên tán cây.

Đúng là Lương Nghiên!

“Nghiên Nghiên!” Lương Siêu hét lớn một tiếng, lúc này Huyền khí hội tụ vào hai chân trực tiếp phá cửa sổ nhảy xuống, chạy như bay đến dưới bóng cây kia.

“Anh!” Lương Nghiên lập tức không nhịn được khóc lên, muốn mặc kệ tất cả mà nhảy xuống, người đội mũ vành rộng bên cạnh vội vàng ôm lấy sợ cô bé bị ngã.

“Con nhóc, phải cẩn thận một chút, té hỏng sư phụ sẽ đau lòng lắm.”

Lương Nghiên lập tức đẩy người đội mũ vành rộng ra, lao thẳng vào vòng tay Lương Siêu, làm vết thương trước ngực Lương Siêu đau nhức đến nhe răng trợn mắt, nhưng hắn không phát ra một tiếng kêu rên nào.

“Nghiên Nghiên ngoan, đều là anh không tốt, là anh không bảo vệ em, là anh sai…”

Sau một hồi thì thầm, hắn vội vàng quan sát Lương Nghiên, nhất là phần trước ngực, trước đó Phương Lệ chém một đao rất sâu, sợ sẽ để lại di chứng nghiêm trọng cho Lương Nghiên.

Nhưng khi hắn cẩn thận xem xét lại phát hiện vết thương trước ngực cô bé đã được chữa trị triệt để. Hơn nữa còn được chữa rất khá, trừ một vết sẹo nhàn nhạt ra thì không nhìn ra cái gì.

“Anh, anh đừng lo lắng, sư phụ đã chữa khỏi vết thương cho em rồi.”

“Sư phụ?” Lương Siêu nhíu chặt mày, lúc này mới chú ý tới Người đội mũ vành rộng sau lưng Lương Siêu.

Thấy người này còn đeo mặt nạ không thấy rõ dung mạo, hắn lập tức lộ ra một tia địch ý: “Ông là ai? Là ông ép em tôi bái ông làm thầy đúng không?”

“Ha ha!” Người đội mũ vành rộng cười khàn khàn hai tiếng, nói: “Tôi không có ép con nhóc này, nói đúng ra là hướng dẫn từng bước cộng thêm một chút thủ đoạn nhỏ. Còn thân phận của tôi thì chắc cậu có thể đoán được đúng không?”

Nghe xong, đồng tử của Lương Siêu co rụt lại, lập tức kéo Lương Siêu đến phía sau mình: “Ông là người của Vạn Độc giáo?”

Hắn chưa từng nghe nói qua Vạn Độc giáo này, nhưng nếu có thể đánh cả Vạn Sơn bị thương thì thực lực nhất định không phải dạng vừa, hơn nữa cái tên tông môn này nghe không giống danh môn chính phái gì.

Sợ rằng người trước mắt không phải người lương thiện.

“Anh, anh nắm đau em…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.