Truyền Nhân Thiên Y

Chương 920

trước
tiếp

Chương 920

Một thân trang phục mạnh mẽ, khí thế hiên ngang.

Lương Siêu tựa hồ có thể cảm nhận được gì đó, khẽ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người này liền cảm thấy có chút quen thuộc.

Hắn còn chưa kịp nhớ ra, Diệp Khuynh Thành bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào người này, con ngươi hơi hơi co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin thản nhiên nói: “Cô, cô là…. ”

“Tiểu Thi Nhã?!”

Tiêu Thi Nhã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Thành, khóe môi hơi nhếch lên, cười nói: “Nhìn dáng vẻ của cô có vẻ rất kinh ngạc? Vậy tôi tốt bụng nhắc nhở cô một chút, chuyện kế tiếp sẽ làm cô kinh ngạc hơn, cho nên tốt nhất cô nên sớm chuẩn bị tâm lý nha.”

Mà người kinh ngạc đâu chỉ Diệp Khuynh Thành, cả Lương Siêu cũng cả kinh hơi há miệng.

Lúc trước hắn đã biết Tiêu Thi Nhã xuất thân từ thế gia võ đạo, giữa mình và cô ấy cũng từng hợp tác, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Quan hệ này còn chưa tới mức làm đối phương không tiếc đặt mình vào nguy hiểm tới cứu mình mà? Không phải yêu mình đó chứ?

Lương Siêu lập tức lắc đầu, hắn còn chưa đến mức tự sướng như thế.

Chẳng qua nói câu thật lòng, phong cách cổ trang nữ giả nam của Tiêu Thi Nhã thật ngầu!

Mà càng làm hắn kinh ngạc chính là, sau khi Tiêu Thi Nhã xuất hiện, Vạn Cửu Giang hi vọng mình chết nhất đột nhiên hét lớn dừng tay, làm người của Vạn Thú Tông không có ý tiếp tục tiến công.

Mặt mũi của cô gái lừa gạt này lớn đến thế sao?

Mang theo rất nhiều nghi vấn, Lương Siêu hỏi: “Tiêu, Tiêu tiểu thư, cô là…”

“Xuỵt.” Tiêu Thi Nhã ra hiệu im lặng cắt ngang lời hắn, nói: “Anh tranh thủ tu dưỡng trước đi, tuyệt đối đừng chết đấy, bằng không tôi uổng công vô ích rồi.”

Nói xong, cô cười chắp tay với Vạn Cửu Giang: “Vạn tiền bối, tiểu bối là Tiêu Thi Nhã, xin ra mắt ngài.”

“Hừ.” Vạn Cửu Giang khó chịu hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiêu gia các người cũng muốn xen vào ân oán giữa Vạn Thú Tông và họ Lương này sao? Niệm tình cô còn nhỏ vô tri, hiện tại nhanh chóng thối lui, lão hủ không tính toán với cô.”

“Sợ là không được.” Tiêu Thi Nhã mỉm cười lắc đầu, sau đó lại đổi thành vẻ mặt rất kiên định: “Hôm nay vãn bối nhất định phải bảo vệ Lương Siêu.”

Soạt!

Ánh mắt Vạn Cửu Giang đanh lại, lập tức uy hiếp: “Lấy bản lãnh của cô còn chưa đủ tư cách nói chuyện với lão hủ như vậy!”

“Ừm, vãn bối thật sự không đủ tư cách. Nhưng ông nội của tôi đủ chứ?”

“Tiêu Vân Thiên?” Vạn Cửu Giang nhướng mày trắng lên, giữa hai mày đã hiện ra chút kiêng kị.

Tiêu Vân Thiên, cụ ông của Tiêu gia cũng là người cùng thời đại với ông ta, thiên phú của người này làm ông ta nhớ tới thôi cũng sinh lòng cảm thán.

Mà lúc trước cũng dựa vào sức một mình Tiêu Vân Thiên, vào tuổi sáu mươi đột phá đến Nguyên Anh kỳ, Tiêu gia vốn rất nhỏ yếu, không có tên tuổi gì cũng nhảy lên lột xác thành thế gia võ đạo uy danh lan xa!

Thấy phản ứng của Vạn Cửu Giang, Tiêu Thi Nhã cười cười, tiếp tục nói: “Trước khi vãn bối đến, ông nội còn cố ý bảo tôi thay ông nhắn cho ngài một câu. Người giết Lương Siêu chính là tử địch của Tiêu gia tôi! Cho dù ông có liều cái đống xương già cũng phải chém hết thân nhân bạn bè, hủy cả tông môn, đào mộ tổ của kẻ đó!”

Vạn Cửu Giang: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.