Truyền Nhân Thiên Y

Chương 86

trước
tiếp

Chương 86

Nói xong, hắn liếc nhìn người phụ nữ kia, khinh thường nói: “Trả giá cao nhất thì được ư! Hừ!”

“Chỉ bằng thẻ đen này của tôi, tôi đã có thể mua được tất cả quần áo ở trong cửa hàng này mà không tốn một xu nào. Bây giờ là nói về địa vị, bà đã hiểu chưa?”

“Bà cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn mà lại muốn đoạt đồ của tôi được sao? Bà có xứng không?”

“Cậu!”

Người phụ nữ tức giận tới mức khó thở:”Chắc chắn trên thẻ này không viết tên của cậu, chắc chắn là do cậu nhặt được!”

Nhân viên bán hàng kia cũng lập tức phản ứng lại.

“Đúng!”

“Thậm chí khả năng bị ăn trộm là rất lớn!”

“Đồ không biết trời cao đất rộng là gì, anh có biết thân phận của những người sở hữu loại thẻ này là gì không? Ngay cả thứ này mà anh cũng dám trộm! Bảo vệ đâu!”

Thấy vậy, trong lòng Lương Nghiên lại càng hoảng sợ.

Cô bé vội vàng tiến lên và nắm lấy tay nhân viên bán hàng, vừa khóc vừa van xin: “Chị gái xinh đẹp, anh trai của em không phải là ăn trộm đâu, xin chị đừng gọi người tới. Em, chúng em đi là được đúng không?”

“Đi?”

“Đừng có mơ!”

Nhân viên bán hàng đẩy Lương Nghiên ra và nghiêm khắc nói: “Ngay cả thẻ tối cao của tập đoàn Khương thị mà cũng dám ăn cắp, nhất định phải xử lý anh ta nghiêm khắc!”

Ngay sau đó, có mấy nhân viên bảo vệ đã vây quanh hắn và người đứng đầu chính là tổng giám đốc của trung tâm mua sắm.

“Tiểu Nhã, có chuyện gì vậy?”

Tôn Nhã lập tức chỉ vào Lương Siêu và kể lại đầu đuôi sự việc. Vị tổng giám đốc hết nhìn thẻ đen tối cao rồi lại nhìn Lương Siêu, sắc mặt hơi thay đổi.

Ngày hôm qua, tiểu Khương tổng đã đề cập cụ thể trong video họp hội nghị rằng đã phát hành một tấm thẻ tối cao khác của tập đoàn cho một người thanh niên.

“Dương tổng còn đang do dự điều gì?”

“Tính chất của sự việc rất nghiêm trọng, cần phải xử lý nghiêm khắc!”

“Đúng vậy.”

Người phụ nữ kia cũng tỏ vẻ khó chịu: “Mua quần áo ở chỗ các người cũng thật tốn sức, tất cả đều bị tên ăn trộm này làm hỏng hết rồi!”

“Bảo vệ ở trung tâm của các người vô dụng như vậy sao? Chỉ cần cho thằng nhãi này ăn mấy đòn cho nhớ đời rồi đưa tới cục cảnh sát là được! Phải bắt cậu ta ăn cơm tù mấy năm mới được!”

“Phu nhân, xin ngài hãy bình tĩnh.”

Dương Kiến Nghiệp nói, mặc dù ông ta cảm thấy người thanh niên ăn mặc xuề xòa này không xứng đáng có được thẻ tối cao nhưng để đảm bảo an toàn, ông ta vẫn nháy mắt với Tiểu Nhã ý bảo cô ta tạm thời đừng hành động hấp tấp còn ông ta chụp trộm một bức ảnh Lương Siêu rồi rời đi.

Sau khi Dương Kiến Nghiệp rời đi, người phụ nữ trợn mắt nhìn hai anh em Lương Siêu và Lương Nghiên.

“Tôi sẽ nhớ kĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.