Truyền Nhân Thiên Y

Chương 63

trước
tiếp

Chương 63

“Không sai!” Tề Tuyết cũng hả giận mà hùa theo: “Họ Lương, thời gian mày ngang ngược càn rỡ đã kết thúc!”

“Thật sự nghĩ rằng thu phục một đống lính tôm tướng cua, một đám thấp kém thì có thể đối nghịch với cậu họ của tao à? Thật sự là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Được rồi.”

Tần Thiên Hải đưa tay cắt ngang lời của hai cô gái, đắc ý mà nhìn Lương Siêu, ra vẻ huênh hoang mà nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ năm mươi của tôi, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này.”

“Lương Siêu, cậu nghe kỹ cho tôi.”

“Tôi không cần cậu sợ hãi xin lỗi, hiện tại quỳ xuống, bò thẳng ra khỏi khách sạn ngay trước mặt mọi người cho tôi!”

“Chỉ cần cậu làm theo, tôi còn có thể nể mặt lúc trước sư phụ cậu đã cứu cụ nhà tôi một mạng mà không so đo cậu mạo phạm, cũng coi như tôi tích đức làm việc thiện.”

“Họ Tần khốn nạn!” Rốt cuộc Trần Tam Tỉnh nghe không vô nữa mà mắng to lên tiếng, mà Lương Siêu thì đưa tay ngăn ông ta lại, lập tức cười ha ha nhìn Tần Thiên Hải.

“Nghĩ rằng dựa vào một Liễu gia thì các người có thể gà đất biến Phượng Hoàng, tùy tiện giẫm lên tôi sao?”

“Được!”

“Vậy hiện tại tôi nói ngay chỗ này, đừng nói là Liễu gia Thiên Hải gì đấy, hôm nay cho dù là tỷ phú giàu nhất cả nước, nhất thế giới đến thì cũng không bảo vệ được ông!”

“Tôi nhất định phải lấy được lời giải thích với Thiên Y và em gái tôi!”

“Không biết sống chết!” Tần Thiên Hải mắng to một tiếng, mà đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc u phục giày da, thân thể mập mạp vội vàng bước vào.

Cho dù dáng người rất tệ, nhưng bên trong lại lộ ra cảm giác uy nghiêm.

“Liễu đại ca!” Hai mắt Tần Thiên Hải tỏa sáng, trong đầu hiện ra chút ấn tượng.

Tuy đã không nhớ ra dung mạo của đối phương, nhưng vẫn lập tức bày ra bộ mặt cực kì thân thiết mà bước nhanh đến nghênh đón, cứ đi đang đến đón người anh ruột thịt cùng mẹ sinh ra.

Ông ta đi đến trước mặt Liễu Huy Hoàng, nắm chặt tay rồi lại ôm chầm một cái.

“Đại ca, không ngờ anh lại trọng tình nghĩa như vậy!”

“Đã qua mấy năm mà còn nhớ người anh em này, tiểu đệ thật quá cảm động!”

Con mẹ nó đây rốt cục là cái gì thế này?

Liễu Huy Hoàng ngơ ngác, mình từng nhận tiểu đệ này từ lúc nào?

Sao mình không biết?

Ông ta vội vàng đẩy ra Tần Thiên Hải, thấy bộ mặt cảm động đến rơi nước mắt kia, Liễu Huy Hoàng ngượng ngùng cười hỏi: “Anh Tần, trước đó chúng ta… Rất thân à?”

“A?”

Tần Thiên Hải hơi sững sờ, nhìn đám người đã lộ ra vẻ mặt nghi ngờ thì vội vàng nói: “Anh cũng đừng nói đùa, lần trước trong buổi tiệc rượu cao cấp ở Thiên Hải đấy, anh quên sao?”

“Sau khi uống rượu xong chúng ta còn dập đầu kết bái nữa! Bằng không sao hôm nay đại ca lại tới tham gia tiệc thọ năm mươi của tiểu đệ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.