Truyền kỳ Lạc Vương Phi

Chương 43-44

trước
tiếp

Chương 43: Lời đồn đại

Cúc Hoa yến chưa đến, việc này tạm thời không có đáp án, nhưng mà, Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận thật không hổ là mẫu tử, đều tự điều động thế lực ngầm của mình để đối phó với một người là Lạc Mộng Khê nàng.

Ánh mắt chuyển hướng nhìn thấy đáy mắt lộ vẻ ngoan độc của Lạc Tử Quận, ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia quang mang quỷ dị: Có qua cũng phải có lại, ngươi đã chuẩn bị phần đại lễ lớn là tặng thích khách cho ta, ta cũng phải đáp lễ mới được!

Tiếng động khác thường phát ra từ trong miệng Lạc Mộng Khê, ngay sau đó, trong bụi cỏ truyền đến một hồi tiếng “Xào xạc”, giống như có con gì đó ở trong bụi cỏ di chuyển rất nhanh.

“Bản công tử sẽ cho ngươi khỏang thời gian là ba ngày, nếu trong vòng ba ngày ngươi không lấy được đầu của Lạc Mộng Khê……”

“Tê!” Lạc Tử Quận còn chưa nói xong, một con đại xà màu xanh từ trong bụi cỏ phóng ra, giương nanh há mồm bổ về phía Lạc Tử Quận……

“A!” Tên nam tử đứng đối diện với Lạc Tử Quận là người đầu tiên nhìn thấy đại xà phóng về phía bọn họ, mâu quang khó xử trong nháy mắt biến thành hoảng sợ, hú lên một tiếng quái dị, co cẳng bỏ chạy.

Một cỗ âm lãnh đánh úp từ phía sau, Lạc Tử Quận trong lòng biết không ổn, đưa tay giữ chặt tên nam tử đang muốn trốn chạy rôi quay lại nghênh tiếp cỗ âm lãnh kia……

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế xuyên thấu tầng mây, vang tận mây xanh, vai trái của tên nam tử kia bị đại xà cắn trúng, trong nháy mắt quần áo nhuốm đầy máu tươi……

Ngay lúc đại xà ra sức cắn tên nam tử kia, thì mâu quang của Lạc Tử Quận phát lạnh, chủy thủ trong tay nhanh như chớp định cắm vào cổ đại xà……

Thân thể khổng lồ của đại xà lại vô cùng linh hoạt, khi Lạc Tử Quận cầm chủy thủ đâm tới, đại xà dựng thẳng thân tránh thoát công kích của Lạc Tử Quận, phun ra một đường hồng tín tử, há mồm táp tới cổ Lạc Tử Quận……

Lạc Tử Quận thấy chuyện không ổn, đẩy tên nam tử đã muốn nửa chết nửa sống kia vào đại xà, bản thân thì chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa hô to:“Người đâu…… Cứu mạng……”

Đại xà linh hoạt tránh khỏi chướng ngại vật mà Lạc Tử Quận ném tới, thân thể khổng lồ rất nhanh bò đuổi theo lạc Tử Quận.

Nói về tốc độ, Lạc Tử Quận sao có thể là đối thủ của đại xà, chỉ trong giây lát, Lạc Tử Quận đã bị đại xà đuổi kịp, thân thể cao lớn của đại xà vòng một vòng gắt gao quấn trên thân thể gầy gò của Lạc Tử Quận, chỉ để lại phần đầu là không quấn, tiếng khẩn cầu kêu cứu của Lạc Tử Quận đương nhiên là hết sức suy yếu:“Cứu mạng…… Mau tới cứu ta……”

Nhìn bọn thị vệ, gia đinh cầm trường kiếm, côn bổng trong tay, sắc mặt ngưng trọng, lo lắng rất nhanh chạy tới bên này, đại xà không chút hoang mang, ngẩng cao đầu, khiêu khích phun ra hồng tín tử, khi bọn thị vệ sắp đến trước mặt thì há mồm cắn vào vai Lạc Tử Quận……

Cự độc trong miệng đại xà thông qua miệng vết thương rất nhanh đi vào trong cơ thể Lạc Tử Quận, tiếng cầu cứu của Lạc Tử Quận nhất thời im bặt, đầu lệch sang một bên, ngất đi……

Không biết là bị độc làm cho hôn mê, hay là bị dọa ngất……

“Tam thiếu gia!” Bọn thị vệ, gia đinh kinh hô một tiếng, khua vũ khí trong tay bổ về phía đại xà, ngay lúc binh khí trong tay bọn họ sắp chém tới đại xà, thân thể đại xà buông lỏng, rất nhanh trốn vào bụi cỏ, nháy mắt đã biến mất không thấy……

“Tam thiếu gia, Tam thiếu gia……” Đại xà đi rồi, Lạc Tử Quận đang hôn mê mất đi chỗ tựa:“Phịch” Một tiếng té ngã trên đất, hai mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt, sắc mặt xanh đen, không biết là chết hay sống.

Một gã thoạt nhìn như là người cầm đầu đám thị vệ, đỡ lưng Lạc Tử Quận rất nhanh chạy về phía trước, ngay cả đang chạy cũng không quên gấp giọng phân phó:“Nhanh, nhanh đi mời đại phu……”

Thân ảnh mọi người càng chạy càng xa, thẳng đến khi biến mất không thấy, Băng Lam trong lòng nghi hoặc:“Kỳ quái, đại xà kia tại sao lại đuổi theo cắn Tam thiếu gia?”

“Bởi vì hắn rất ngoan độc, rất xấu xa, rắn là loài động vật thông minh, ghét nhất những người như hắn!” Lạc Mộng Khê thuận miệng nói ra lý do: Độc của đại xà kia là cự độc, Lạc Tử Quận bị cắn một phát, không chết cũng tàn phế, ta xem ngươi về sau còn làm xằng làm bậy bằng cách nào……

“Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi Tam thiếu gia nói muốn tìm người giết ngươi!” Băng Lam phản ứng lại, trong mắt hoảng sợ:“Chúng ta đem chuyện này nói cho Thừa tướng đi!”

“Không cần, Tam thiếu gia đã bị trọng thương, không thể tìm người giết ta!” Lạc Tử Quận bị đại xà cắn, thân trúng cự độc, nếu ta nói cho Lạc Thừa tướng biết, chẳng phải là tự chui đầu vô lưới sao!

“Ta mệt rồi, hồi Khê viên đi!” Lạc Mộng Khê thản nhiên ra lệnh một tiếng, chậm rãi đi về Khê viên: Buổi tối ta còn có chuyện quan trọng phải làm, đi về trước nghỉ ngơi một chút, an dưỡng tinh thần!

Vừa mới đi được hai bước, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghĩ tới cái gì, bất thình lình dừng bước, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức:“Băng Lam, ngươi lại giúp ta làm một việc!”

Trong thư phòng của Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết quần áo màu trắng, tuấn mỹ bất phàm đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ non xanh nước biếc, cảnh sắc mê người, nhưng suy nghĩ của Nam Cung Quyết lại không biết bay tới nơi nào, đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu.

Chốc lát, Nam Cung Quyết thu hồi suy nghĩ, chậm rãi đi đến bàn, ở giữa bàn đặt một cây trâm gài tóc màu tím trong suốt, sáng long lanh, trâm gài này chính là của Lạc Mộng Khê làm rơi tối hôm qua.

Tầm mắt chạm đến cây trâm gài tóc màu tím, ánh mắt Nam Cung Quyết hơi lóe: Tối hôm sau khi hắn nghe tin tức xong, lúc mặc quần áo chuẩn bị trở về, thì phát hiện cây trâm gài tóc này ở trên giường, là Lạc Mộng Khê không cẩn thận làm rơi……

Tuy rằng lúc ấy tình huống khẩn cấp, nhưng Nam Cung Quyết nhớ rất rõ, lúc hắn tháo trên tóc Lạc Mộng Khê xuống, trâm gài tóc này là có một đôi ……

“…… Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết……” Bắc Đường Diệp cất tiếng gọi cắt ngang trầm tư của Nam Cung Quyết, không kịp nghĩ gì khác, Nam Cung Quyết gần như theo bản năng, đưa tay cầm lấy trâm gài tóc trên bàn bỏ vào trong ngực.

Sau đó, cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra, Bắc Đường Diệp vẻ mặt đầy mặt lo lắng chậm rãi đi vào: “Nam Cung Quyết, sáng sớm hôm nay, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều truyền: Ngươi tối hôm qua ở Hồng Xuân lâu suốt đêm sủng hạnh mười nữ tử……”

Nam Cung Quyết nghe xong không có phản ứng gì, tao nhã ngồi vào ghế sau bàn, đáy mắt thâm thúy cũng là càng ngưng càng sâu: “Điều tra rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì chưa?”

“Điều tra rõ!” Bắc Đường Diệp lập tức đi đến bàn tròn, tự rót cho mình một chén trà:“Tối hôm qua phủ Thừa tướng truy bắt thích khách, nên đến Hồng Xuân lâu điều tra, là thị vệ của Tướng phủ!”

“Nói như vậy, Lạc Mộng Khê là bị thị vệ của phủ mình đuổi theo truy bắt……” Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ý cười bất đắc dĩ.

“Cũng không phải là tất cả!” Bắc Đường Diệp buông chén trà trong tay, đáy mắt bất cần đời lóe tia ngưng trọng hiếm thấy:“Việc tối hôm qua, hẳn là có điều kỳ lạ khác!”

Tiếp theo, Bắc Đường Diệp đem hết thảy sự tình phát sinh từ tối hôm qua cho tới hôm nay của Tướng phủ, đầu đuôi gốc ngọn nói cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết không có trả lời, chính là đáy mắt thâm thúy, thần sắc hơi có chút biến đổi.

“Nói như vậy, Ba mẫu tử phu nhân Thừa tướng đều muốn sát hại Lạc Mộng Khê.” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hơi trầm xuống: Bọn họ vì sao phải làm như vậy, Lạc Mộng Khê cùng bọn họ đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì?

“Đúng rồi, ngay khi ta trở về, kinh thành lại có một lời đồn khác, nói Cảnh vương gia vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, liên hợp với người của Tướng phủ tung ra lời đồn, để hủy hoại danh dự của Lạc vương gia ngươi, Nam Cung Quyết tối hôm qua xuất hiện ở Hồng Xuân lâu là do thị vệ Tướng phủ giả trang !”

Bắc Đường Diệp lộ ra tia nghi hoặc và khó hiểu:”Nam Cung Quyết, ngươi nói là người phương nào truyền ra lời đồn này.”


Chương 44: Phản ta một quân

Nam Cung Quyết đứng lên, chậm rãi bước về phía cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài, suy nghĩ mông lung:“Lấy tình huống trước mắt của chúng ta mà nói, Thừa tướng phu nhân ở Tướng phủ có thế lực ngầm của mình, tối hôm qua truy bắt Lạc Mộng Khê không phải là thị vệ Tướng phủ thật sự, mà là thế lực ngầm của Thừa tướng phu nhân.”

“Một nam tử xuất hiện ở thanh lâu có hai loại khả năng, đầu tiên là để tiêu khiển, còn lại chính là âm thầm thăm dò sự tình, việc bổn vương không gần nữ sắc sớm đã truyền khắp các quốc gia, người thông minh như Thừa tướng phu nhân, đương nhiên sẽ hoài nghi bổn vương xuất hiện ở thanh lâu là vì thăm dò sự tình.”

“Nhưng mà, tối hôm qua bọn thị vệ ở Hồng Xuân lâu nhìn thấy Nam Cung Quyết đang ôm ấp mỹ nhân, cho nên, Thừa tướng phu nhân sẽ sinh ra hoài nghi đối với thân phận của tên Lạc vương gia kia……”

“Vì thế, Thừa tướng phu nhân liền sai người truyền ra tin đồn ngươi ở Hồng Xuân lâu suốt đêm sủng hạnh mười yên hoa nữ tử!” Nam Cung Quyết nói tới đây, Bắc Đường Diệp cũng đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện:“Thừa tướng phu nhân cho rằng, nếu tối hôm qua Nam Cung Quyết là thật thì chính Nam Cung Quyết sẽ ra mặt để cải chính tin đồn, bởi vì ngươi không có sủng hạnh mười yên hoa nữ tử, nhưng như vậy, nàng liền bắt được nhược điểm của ngươi, bước kế tiếp sẽ lợi dụng điểm này uy hiếp ngươi làm bất cứ chuyện gì cho nàng.”

“Nếu Lạc vương kia là giả, hắn đã hủy hoại danh dự của Nam Cung Quyết ngươi, ngươi sẽ sai người điều tra mọi chuyện, như vậy, Đại phu nhân không cần tốn nhiều sức liền có thể bắt được thích khách Tướng phủ đêm đó!”

“Thông minh, Thừa tướng phu nhân thật sự là một nữ nhân có đầu óc lợi hại!” Bắc Đường Diệp nhịn không được mà liên tục tán thưởng, nhưng lập tức khe khẽ thở dài:“Chỉ tiếc đối thủ của nàng là Nam Cung Quyết ngươi, chỉ sợ nàng còn chưa ra chiêu, đã bị ngươi chỉnh vô cùng thê thảm!”

Lợi hại của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp từng mở mang kiến thức qua, tuy rằng việc đã qua lâu rồi, nhưng mỗi khi nghĩ đến, trong lòng Bắc Đường Diệp vẫn còn sợ hãi: Cùng ai là địch cũng không thể cùng Nam Cung Quyết là địch, nếu không, bản thân mình chết thế nào cũng không biết……

“Đối phó với Thừa tướng phu nhân không cần bổn vương tự mình động thủ!” Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống:“Sẽ có người làm thay.”

“Ai làm thay?” Bắc Đường Diệp đầu đầy sương mù: Chẳng lẽ ngươi nuôi dưỡng một con rối để lâu lâu sai khiến……

“Lạc Mộng Khê, cũng chính là người đã tung ra tin đồn thứ hai!” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy càng ngưng càng sâu, giống như muốn hút người ta vào trong:“Thừa tướng phu nhân truyền ra tin đồn đơn giản là muốn cuốn bổn vương vào trong đó, làm đảo loạn toàn bộ thế cục, nhưng Lạc Mộng Khê tung ra tin đồn thứ hai, sẽ khiến toàn bộ mũi nhọn nhắm vào phủ Thừa tướng, đem bổn vương từ trong vòng xoáy mà Đại phu nhân gây nên kéo ra, chắc hẳn, nàng không muốn để bổn vương nhúng tay vào chuyện này.” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hiện lên một tia mất mát nhàn nhạt.

Bắc Đường Diệp nhíu mày, trong lòng sinh khó hiểu:“Nếu Thừa tướng phu nhân hoài nghi tin đồn thứ hai là do Nam Cung Quyết ngươi sai người tung ra, như vậy, chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què sao, công khai nói cho Đại phu nhân biết Lạc vương tối hôm qua xuất hiện ở thanh lâu, chính là Nam Cung Quyết ngươi.”

“Thừa tướng phu nhân sẽ không có loại hoài nghi này!” Nam Cung Quyết nhẹ nhàng lắc đầu, mâu quang tối đen lóe tia nồng đậm tán thưởng chưa bao giờ có:“Lúc Lạc Mộng Khê tung ra tin đồn thứ hai, khẳng định đã để lại manh mối làm Thừa tướng phu nhân hài lòng, để cho nàng biết, tung ra tin đồn thứ hai không phải là người trong phủ Lạc vương, đây là chỗ cao minh của Lạc Mộng Khê!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Cung Quyết, lúc Ngô Phi mang tin tức từ bên ngoài trở về nói cho Đại phu nhân, dung nhan xinh đẹp của Đại phu nhân lập tức bị mây đen che kín:“Ngươi xác định người tung ra tin đồn thứ hai không phải người trong phủ Lạc vương?”

Đáng ghét, đáng ghét……Ta sai người truyền ra tin đồn thứ nhất là muốn Nam Cung Quyết đứng ở đầu ngọn gió hứng chịu tất cả mũi nhọn, ta sẽ luôn nằm ở thế chủ động, nhưng tin đồn thứ hai vừa được tung ra lại khiến tất cả mũi nhọn chuyển hướng vào Tướng phủ, phản ta một quân.

Như vậy, ta không thể dò xét, lợi dụng Nam Cung Quyết, càng không thể ngồi một chỗ mà ngư ông đắc lợi, Nam Cung Quyết thân là người hoàng thất, tâm cao khí ngạo, đối mặt với tin đồn thứ nhất gây bất lợi cho hắn, hắn nhất định sẽ không chịu ngồi yên, hắn đem binh đến Tướng phủ vấn tội……

“Thuộc hạ khẳng định một trăm phần trăm!” Ngô Phi giọng điệu khẳng định:“Người tung ra tin đồn thứ hai là một nữ tử, khinh công, võ công đều cực cao, hơn nữa, nàng còn có đồng bọn, lúc thuộc hạ âm thầm theo dõi, bị nàng phát hiện, cùng đã giao thủ qua nhưng suýt nữa thì không địch lại……”

Đại phu nhân trong lòng cả kinh, mâu quang âm lãnh hơi trầm xuống: Chẳng lẽ thật sự người kia đã biết Lạc Mộng Khê thức tỉnh, tới đón nàng ……

Không được, về công về tư, ta cũng không thể để cho nàng sống sót mà rời Tướng phủ……

Nhớ lại điểm này, khuôn mặt xinh đẹp của Đại phu nhân vặn vẹo nghiêm trọng, mâu quang âm lãnh thoáng hiện hàn quang: Tất cả kể hoạch của ta đều bị nàng làm cho xáo trộn, Lạc Mộng Khê chết tiệt, các ngươi so với nàng càng chết tiệt hơn…… Tức chết ta, thật sự là tức chết ta ……

Thích khách đáng chết, tốt nhất đừng để ta bắt được ngươi, nếu không, ta sẽ đem ngươi ngũ mã xé xác, lột da hủy cốt, băm thành nghìn mảnh……

Đại phu nhân sắc mặt âm lãnh, hai bàn tay mềm nắm chặt kêu “Răng Rắc”, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ rệt, tên thích khách phá hư chuyện tốt của nàng, giống như con kiến ở trong tay nàng, nàng muốn dùng lực thì dùng lực, bóp cho tan xương nát thịt, tan thành tro bụi……

Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, mâu quang âm lãnh thoáng hiện lệ quang, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia ý cười lạnh lẽo:“Phái người ám sát Lạc Mộng Khê, phải làm sạch sẽ gọn gàng, không lưu lại dấu vết!” Các ngươi tới đón Lạc Mộng Khê phải không, vậy mang theo thi thể của nàng trở về đi, các ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta sao lại để cho các ngươi tiêu dao khoái hoạt!

“Việc này……” Ngô Phi mặt lộ ra vẻ khó xử, do dự mãi, vẫn là quyết định nói thật:“Phu nhân, Lạc Thừa tướng an bài Lôi Viễn, Lôi Thanh bảo hộ ở Khê viên, người chúng ta căn bản không tới gần Lạc Mộng Khê được……”

Cái gì? Lạc Hoài Văn! Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối ta, tức chết ta, thực sự là tức chết ta…..

Đại phu nhân tức giận tận trời, đột nhiên đứng lên, tung chưởng về phía bàn tròn trong phòng khách:”Bành” một tiếng nổ qua đi, bàn tròn trong phút chốc nổ tung, mảnh vụn bay loạn……

Đặt mình trong mảnh vụn, bụi mù. Khuôn mặt xinh đẹp của Đại phu nhân vặn vẹo nghiêm trọng, mâu quang sắc bén thoáng hiện lệ quang, nghiến răng nghiến lợi rống ra một câu:“Lạc Mộng Khê, ta nhất định sẽ đem ngươi băm thành nghìn mảnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.