Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 88

trước
tiếp

CHƯƠNG 88: NHẤT ĐỊNH PHẢI TÍNH TOÁN CHI LI

Tống Vĩnh Nhi hơi xấu hổ, giơ bàn tay trắng trẻo nõn nà ra định trả lại phần của Nghê Chiến cho anh.

Nhưng Lăng Ngạo lại lạnh lùng phun ra một câu: “Cậu Nghê không thích ăn cái này, em ăn hết hộ anh ấy, anh ấy sẽ cảm kích em.”

“Anh không thích ăn sao?” Vẻ mặt Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghê Chiến: “Sốt bào ngư này rất ngon, rưới lên chân ngỗng, cắn một miếng, ngay cả trong xương cũng ngấm vị, ăn cực kỳ ngon.”

Nghê Chiến mỉm cười dịu dàng.

Anh có thể nói thật ra anh rất thích ăn không?

Rõ ràng… không thể.

Đồ ăn yêu thích bị lấy đi, mà đối mặt ánh mắt ngây thơ của cô nhóc anh còn phải làm bộ không thèm để ý: “Anh không thích ăn, em ăn đi.”

Lăng Ngạo lại múc cho cô nhóc bát canh, đưa cho cô: “Em ăn từ từ kẻo nghẹn.”

Bữa cơm này, cô nhóc ăn vô cùng vui vẻ, Lăng Ngạo nhìn cô vui vẻ đó cũng thấy no rồi, mà Nghê Chiến thì khổ cực ăn không thấy ngon.

Sau khi bữa tối kết thúc, Lăng Ngạo cầm khăn ăn tới, trực tiếp lau miệng cho cô.

Tống Vĩnh Nhi mặt đỏ bừng, có chút thẹn thùng nói: “Em, ừm … tự em làm được.”

Nhưng anh không nói gì, sau khi lau xong, cũng không biết lấy từ chỗ nào ra một thỏi son dưỡng môi, mở ra, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc khéo léo thoa cho cô.

Nhìn cảnh này tròng mắt Nghê Chiến như sắp rớt ra rồi.

Ông nội anh cưng chiều bà nội anh nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng tự tay thoa son cho bà nội.

Tống Vĩnh Nhi mím môi, mặt càng đỏ hơn: “Cảm ơn anh.”

Lăng Ngạo kéo tay cô tới, đặt thỏi son vỏ màu xanh lam vào lòng bàn tay cô, nói: “Đây là hàng đặt riêng cho em, trước khi em đến, anh đã thử rồi, rất dễ chịu.”

Ý của anh là trước khi thoa cho cô, son này đã được thoa trên môi anh rồi.

“Khụ khụ, hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đến phòng sách chờ cậu.”

Nghê Chiến thực sự không chịu nổi nữa, vợ chồng trẻ người ta anh anh em em, anh còn ở lại thì đúng là vướng chân rồi.

Anh đứng dậy, khi đi ngang qua Trần An, nhỏ giọng nói: “Pha cho tôi một cốc cà phê và bảo bà xã cậu nấu cho tôi một phần chân ngỗng om nấm bào ngư nữa.”

“Vâng.” Trần An cười khẽ, quay người đi rót cà phê cho Nghê Chiến.

Phòng ăn chỉ còn lại hai người, Tống Vĩnh Nhi đứng dậy đẩy xe lăn của Lăng Ngạo đi về phía phòng khách, đi tới trước ghế sô pha, cô nhìn phía ngoài cửa chính mà thấy bất an.

Ba mẹ cô vẫn còn đang ngồi trên xe.

Họ còn chưa ăn tối.

Lăng Ngạo như nhìn thấu tâm sự của cô, biểu tình hờ hững mở miệng: “Khi chúng ta ăn cơm, anh đã cho người đưa sữa bò nóng và sandwich cho ba mẹ em rồi.”

Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh?”

“Dù sao cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh, lần đầu tiên tới chỗ anh, anh không để họ vào, còn không cho bọn họ cơm ăn, thì đúng là bất hiếu.”

Khi anh bình tĩnh, đúng là người rất thâm trầm, trên gương mặt điêu khắc tinh tế hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì.

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi lại cảm thấy rất ấm áp: “Cám ơn anh!”

Bên chân bỗng nhiên có thêm thứ gì đó mềm mại cọ vào, còn kèm theo tiếng kêu của chú mèo con.

Tống Vĩnh Nhi ngồi xổm xuống, ôm Trân Trân lên, thân mật đùa nó: “Có phải em nhớ chị hay không?”

“Meo …!”

“Ha ha ha …!”

Thiếu nữ trước mắt xinh xắn ngây thơ, một người một mèo vui đùa thoải mái, Lăng Ngạo nhìn chằm chằm cô, chuyên chú khiến người ta kinh ngạc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không ai nỡ nói lời chia tay.

Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại của Tống Vĩnh Nhi lại vang lên.

Cô nghe điện thoại: “Alo, ba ạ.”

Giọng Tống Quốc Cường có vẻ rất lo lắng: “Vĩnh Nhi, con nói chuyện thế nào rồi? Đã nói chuyện của Tiểu Long chưa?”

Tống Vĩnh Nhi bất giác nhìn Lăng Ngạo, thấy anh đang chăm chú nhìn mình mỉm cười ý tứ sâu xa: “Dạ, cậu Tư nói, tối mai anh ấy và cậu Nghê sẽ đến nhà chúng ta ăn tối.”

“Tối mai? Cùng cậu Nghê đến nhà chúng ta?”

“Phải!”

Trước sự kinh hãi của Tống Quốc Cường, Tống Vĩnh Nhi đáp dứt khoát, còn nói: “Ba, con ra ngay đây.”

“Được, chờ con ra, chúng ta đi về đã, bác Mạnh của con cũng đói chết rồi.”

“Hả? Ồ, con biết rồi.” Tống Vĩnh Nhi sửng sốt một chút, nhưng không hỏi thêm, kết thúc cuộc nói chuyện.

Tống Vĩnh Nhi cất di động bỏ vào túi nhỏ đeo ở bên người, vẻ mặt cô hoang mang nhìn anh chằm chằm: “Không phải anh gạt em chứ? Tại sao ba em nói, bác Mạnh sắp chết đói rồi?”

Lăng Ngạo nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó trừng cô một cái, giọng điệu hờ hững giống hệt biểu cảm của anh: “Đầu anh có vấn đề mới đưa cơm cho Mạnh Dật Lãng. Con ông ta gây ra chuyện này, còn đòi được ăn đồ ăn của Tử Vi cung anh à? Chỗ anh, dù là sandwich và sữa bò, cũng là ngon nhất của thành phố M.”

Tống Vĩnh Nhi: “…”

Trần Tín bật cười: “Cô Tống, cậu Tư đối xử tốt với ba mẹ cô là đối xử tốt với ba mẹ vợ mình.”

Cô bất đắc dĩ le lưỡi: “Anh làm vậy, chắc chắn ba mẹ em ăn không trôi.”

Đều ngồi trong một cái xe, chỉ có vợ chồng Tống Quốc Cường có đồ ăn, Mạnh Dật Lãng đói bụng, vợ chồng Tống Quốc Cường cũng không phải người không trọng tình nghĩa như thế.

Hơn nữa, bọn họ đều là người trưởng thành, không ăn một bữa mà thôi, nhịn một chút cũng không có vấn đề gì lớn.

Ai ngờ, Trần Tín lại khẽ mỉm cười, còn nói: “Cô Tống cứ yên tâm, ba mẹ cô đều đã ăn xong rồi.”

“Hả?” Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi hơi nhếch lên: “Họ, họ ăn thế nào?”

Trần Tín vẻ mặt vô tội giải thích: “Khi tôi mang đồ ăn tới đã nói, đây là cậu Tư và cậu Nghê mời ba mẹ cô Tống ăn. Sau khi họ nhận lấy, tôi cứ đứng bên cạnh cửa xe nhìn họ chằm chằm, tôi còn nói xin bọn họ ăn nhân lúc còn nóng, đừng phụ tấm lòng của cậu Tư và cậu Nghê, cậu Tư và cậu Nghê vẫn chờ tôi trở về báo cáo. Thế là cứ như vậy họ đã ăn hết đồ ăn trước mặt tôi.”

Tống Vĩnh Nhi: “…”

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh ba người lớn trong xe, chắc chắn vợ chồng Tống Quốc Cường bất đắc dĩ ăn, Mạnh Dật Lãng cũng rất bất đắc dĩ nhìn, lúc đó, ngoài Trần Tín tâm trạng tốt, thì chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả.

Cô bất đắc dĩ mỉm cười, tính cách trẻ con và dáng vẻ tính toán chi li này của Lăng Ngạo khiến cô buồn cười: “Chú, sao em cảm giác anh còn giống trẻ con hơn em nhỉ?”

Anh nhìn cô thật sâu, gằn từng chữ: “Đối với em nhất định phải tính toán chi li.”

Tống Vĩnh Nhi nghe vậy, thẹn thùng cười một tiếng, nhưng không hiểu được ý tứ sâu xa sau lời nói của Lăng Ngạo.

Cô không hiểu, nhưng Trần An và Trần Tín đều hiểu.

Buổi chiều khi họ nhận được tin tức, đời này họ không thể quên được dáng vẻ ngang ngược tàn nhẫn đó của Lăng Ngạo.

Mạnh Tiểu Long nên cảm thấy may mắn vì anh ta và Tống Vĩnh Nhi có tình cảm thanh mai trúc mã, dù tình cảm đó khiến Lăng Ngạo ghen muốn chết, nên sau khi xảy ra chuyện như thế, anh ta vẫn có thể thở hổn hển trong phòng bệnh mà đỏ.

Bằng không, bất kể là ai, đừng nói là chưa nhúng chàm được cô nhóc, dù chỉ có ý nghĩ như vậy, chắc chắn Lăng Ngạo sẽ khiến kẻ đó biến mất khỏi cõi đời này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.