Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full

Chương 87

trước
tiếp

Chương 87: Đóng giả làm hoàng tử dương cầm

Thảm Linh Dao chột dạ giấu cái túi ở sau người, cái túi trên người cô đúng thật là đồ giả, không ngờ Dung Liễu chỉ mới liếc mắt một cái mà đã nhìn rõ luôn rồi.

“Giấu cái gì mà giấu, hàng giả chính là hàng giả, tớ cũng không cười nhạo cậu, dám đeo mà không dám nhận sao?”

Dung Liễu lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy ý cười nói.

“Vợ à, đều là bạn học với nhau, em so đo với bọn họ làm gì cơ chứ. Có vẻ như em rất nhỏ mọn đấy.”

Dương Văn đi đến bên người Dung Liễu, ôm vai cô ta nói, ánh mắt dừng ở trên người Tô Nghênh Hạ đánh giá một chút, đơn giản chỉ so vẻ đẹp và dáng người, Dung Liễu đúng là không bằng Tô Nghênh Hạ. Chỉ tiếc một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại phải gả cho một tên vô dụng, thật là phung phí của trời.

Lúc Thẩm Linh Dao nhìn thấy Dương Văn, đột nhiên ngân ngắn cả người. Nhưng mà cũng không phải do dáng vẻ của anh ta, mà là do quần áo mà anh ta đang mặc, bộ quần áo này có hóa thành tro cô cũng sẽ không quên.

Lúc Hàn Tam Thiên đánh đàn ở cửa hàng, video trên mạng được rất nhiều người xem, chính là đã mặc một bộ quần áo giống Dương Văn như đúc, sao anh ta cũng có được chứ, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

Lúc này, Hàn Tam Thiên đi đến bên người Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ cười giới thiệu nói: “Đây là chồng của tớ. Tên của anh ấy chắc là các cậu cũng biết hết rồi, tớ sẽ không nói nữa.”

Tên của Hàn Tam Thiên ở thành phố Thiên Vân giống như sắm ở bên tai, đương nhiên các bạn học của Tô Nghênh Hạ đều biết rõ.

“Lớn lên nhìn cũng đẹp trai đấy, nhưng sao có thể vô dụng như thế chứ.”

“Ai mà biết được. Nếu nói giống như cậu, thì gọi là ẻo lả rồi.”

“Thật sự là đáng tiếc, một bộ túi da tốt như thế.”

Có mấy bạn học nữ khe khẽ nói nhỏ, mà mấy bạn học nam thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Tam Thiên.

Đối với bọn họ, Hàn Tam Thiên là tình địch của bọn họ, bởi vì phần lớn người đều đã từng thích hoặc có tình cảm với Tô Nghênh Hạ.

“Xin chào mọi người.”

Hàn Tam Thiên lịch sự nói.

“Nghe tiếng không bằng gặp mặt, anh thật sự hơi giống tên ẻo là đấy.”

Dương Văn cười nhạo nói.

Hàn Tam Thiên nhướm mày, nói: “Cậu của anh không nói với anh, làm người phải biết khiêm tốn sao?”

“Ha ha ha ha.”

Dương Văn ngửa đầu cười lớn, nói: “Không nghĩ đến anh thế mà còn biết cậu của tôi, cũng coi như là kiến thức, nhưng mà cậu của tôi là một người phách lối, cho nên ngài ấy cũng dạy tôi, dù sao cũng đừng khiêm tốn quá, néu không thì có khác gì một tên vô dụng đâu chứ?”

Lúc Hàn Tam Thiên còn muốn nói cái gì đó, Tô Nghênh Hạ đã kéo tay anh lại.

“Đi thôi, tớ đã đặt trước đại sảnh lớn nhất của trang trại hoa quả rồi, trước tiên chúng ta cứ ngồi uống trà rồi ôn chuyện đã.”

Dung Liễu mở miệng nói, bây giờ còn sớm, cô ta còn có rất nhiều cơ hội giày vò Tô Nghênh Hạ, cho nên cũng không gấp gáp gì.

Trang trại hoa quả Phúc Dương tổng cổng có năm đại sảnh, ngoài ra còn có rất nhiều phòng nhỏ. Người bình thường không có chút quan hệ và bồi cảnh gì thì không có tư cách để đặt chỗ ở đại sảnh, Dương Văn có thể đặt được đại rảnh xa hoa nhất, chứng minh cho việc Dương Kỳ đối với anh ta cũng khá tốt.

Đi vào trong đại sảnh, ngoại trừ chỗ uống trà, còn có rất nhiều đồ chơi giải trí như bàn bi a, karaoke, mạt chược.

Ở phía nam đại sảnh, còn có một cái sân kháu, đây là để chuẩn bị cho cuộc họp của các công ty lớn, bây giờ ở trên sân khấu, còn đang để một cây đàn dương cầm.

Lúc các bạn học nữ nhìn thấy cây đàn dương cầm, không khỏi nghĩ đến trước kia có một hoàng tử dương cầm rất nỗi tiếng.

“Các cậu có xem qua video của hoàng tử dương cầm? Lúc trước rất nổi tiếng ở trên mạng ấy.”

“Tớ cũng biết, có rất nhiều cô gái nói muốn thịt anh ấy, muốn gả cho anh ấy đấy.”

“Trước kia có người bảo là do công ty sắp xếp, nhưng lâu như vậy rồi mà hoàng tử dương cầm không có tin tức gì, anh ấy chắc chỉ là một người qua đường.”

Các bạn học nữ trò chuyện rất rôm rả, Tô Nghênh Hạ trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên một cái, Hàn Tam Thiên bị tai bay vạ gió, vẻ mặt không biết làm thế nào.

“Hàn Tam Thiên, anh đi lên biểu diễn cho bọn họ nghe một bài đi.”

Thẩm Linh Dao ở bên cạnh xem náo nhiệt không bao giờ chê lớn chuyện, giật dây nói.

Hoàng tử dương cầm đang ở bên Tô Nghênh Hạ, đã thế đó còn là chồng của Tô Nghênh Hạ nữa, nếu để cho bọn họ biết, bọn họ còn không hâm mộ mà chết sao?

“Không đi, tôi chỉ là một cái lá cây mà thôi.”

Hàn Tam Thiên từ chối nói.

Thẩm Linh Dao không vừa lòng nói: “Coi như là anh giúp Tô Nghênh Hạ cướp chút tiếng nói cũng không được sao? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn Dung Liễu cưỡi đầu cưỡi cổ Nghênh Hạ hay sao?”

Tô Nghênh Hạ không để ý đến việc Dung Liễu tìm cảm giác tồn tại ở trên người cô, hơn nữa chuyện mà Hàn Tam Thiên không muốn làm, cô cũng sẽ không bắt ép Hàn Tam Thiên làm.

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Văn đi về phía sân khấu, đưa lưng về phía mọi người.

Tiếng đàn du dương, một màn này khiến các bạn học nữ nhìn đến ngây cả người.

Khung cảnh thật là quen thuộc, âm nhạc cũng rất quen tai.

Có người vội vàng lên mạng tìm cái video kia, rất giống Dương Văn.

“Anh ấy…. không ngờ Dương Văn chính là hoàng tử dương cầm.”

“Trời ạ, Dung Liễu, chồng của cậu là hoàng tử dương cầm sao?”

“Anh ấy chính là nam thần nổi tiếng trên mạng đấy.”

Mấy bạn học nữ xôn xao lên. So với chiếc xe Ferrari và nhẫn kim cương DR trước kia, bây giờ sự hâm mộ lại xâm nhập vào tận xương tủy.

Có bao nhiêu cô gái si mê hoàng tử dương cầm.

Có bao nhiêu cô gái ngày đêm chỉ nghĩ đến việc gả cho anh ấy!

Không ngờ đến người đàn ông quyến rũ ấy lại chính là Dương Văn.

Thẩm Linh Dao sững sờ!

Rõ ràng hoàng tử dương cầm chính là Hàn Tam Thiên, sao bây giờ lại biến thành Dương Văn rồi?

Tô Nghênh Hạ cũng ngây người ra, cô cũng không cho rằng Hàn Tam Thiên nói dối cô, hơn nữa nói dối như thế cũng không cần thiết.

Nhưng mà bây giờ…

Lúc này, vẻ mặt Dung Liễu tràn đầy ý cười, cô ta đứng lên nói: “Từ nhỏ Dương Văn đã học đánh dương cầm rồi, hơn nữa trình độ cũng không tệ lắm. Lần trước ở cửa hàng ấy chỉ là ngứa tay mà thôi, không ngờ lại mang đến động tĩnh lớn như vậy, thì ra các cậu cũng biết.”

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc kia của Dung Liễu, Thẩm Linh Dao giận sôi lên. Dương Văn tuyên bố mình chính là hoàng tử dương cầm, không ngờ đến Dung Liễu đã vô liêm sỉ đến mức như thế này, đây là đang cố tình để cho các bạn học hâm mộ cô ta đúng không?

“Dung Liêu, cậu thật sự là quá may măn, cậu có biết trên mạng có bao nhiêu người muốn gả cho hoàng tử dương cầm không.”

“Nếu để cho bọn họ biết hoàng tử dương cầm đã kết hôn rồi thì…. Thật đau lòng quá.”

“Có tiền lại đẹp trai, còn biết đánh đàn nữa, người đàn ông như vậy biết đi đâu để tìm đây.”

Bài hát kết thúc, Dương Văn cúi người một cái, khiến cho đám bạn học nữ vỗ tay nhiệt liệt, một đám người mang ánh mắt sỉ mê nhìn Dương Văn, hận mình không phải là vợ của Dương Văn.

“Đã bảo anh đừng khoe khoang tài năng của mình khắp nơi rồi, anh lại không chịu nghe lời em nói.”

Dung Liễu đi đến bên người Dương Văn, nén giận nói.

“Mỗi khi nhìn thấy dương cầm lại không nhịn được mà ngứa tay, không có cách nào khác mà.”

Dương Văn bắt đắc dĩ nói.

“Không biết xấu hỗ. Đúng thật là không biết xấu hổ.”

Trong cơn tức giận Thầm Linh Dao đứng lên, thật sự là không nhìn được nữa, đi về phía Dung Liễu.

Tô Nghênh Hạ muốn giữ cô ấy lại nhưng không kịp, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

“Anh nói bậy, anh hoàn toàn không phải là hoàng tử dương cằm.”

Thẩm Linh Dao chỉ vào Dương Văn, tức giận nói. Dương Văn giả mạo bôi nhọ nam thần ở trong tâm trí cô, mặc dù người nam thần này là chồng của người bạn tốt nhất của cô, nhưng Thẩm Linh Dao cũng không cho phép Dương Văn làm như vậy.

Vẻ mặt Dung Liễu buồn chán nhìn về phía Thẩm Linh Dao, người phụ nữ này trước kia rất thích giúp đỡ Tô Nghênh Hạ chống đối lại cô ta. Bây giờ Dương Văn đang đóng giả hoàng tử dương cầm, đây hoàn toàn là ý tưởng của Dung Liễu, vì cô ta muốn tất cả các bạn học phải hâm mộ cô ta, dù sao cũng không ai biết hoàng tử dương cầm thật sự là ai. Không ngờ đến Thẩm Linh Dao lại nhảy ra nói đó không phải là Dương Văn.

“Thẩm Linh Dao, cô đừng có nghĩ cô là bạn học cũ của tôi thì có thể cọ cái mặt được, sao Dương Văn lại không phải là hoàng tử dương cầm được chứ? Tôi khuyên cô nên rút lại những gì mà cô vừa mới nói, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu.”

Dung Liễu lạnh lùng nói.

“Dung Liễu, cô càng ngày càng không biết xấu hỗ rồi đấy, chỉ vì muốn cho bạn bè hâm mộ cô, việc gì cô cũng dám làm, điều ấy có thú vị không?”

Thẩm Linh Dao tức giận nói.

“Hừ, không phải là do cô ghen tị với tôi sao? Không phải là do cô thích Dương Văn nhà tôi đấy chứ, không chấp nhận được việc anh ấy là chồng của tôi, cho nên mới yêu quá sinh hận đúng không?”

Dung Liễu kéo tay Dương Văn, cười nói.

“Tôi nhổ.”

Thẩm Linh Dao nhỗ một ngụm nước miềng thật mạnh, nói: “Tôi sẽ không bao giờ thích Dương Văn, trừ khi mắt của tôi bị mù.”

Nói xong, Thẩm Linh Dao quay sang nói với các bạn học: “Mọi người xem lại video mà xem, tuy rằng hoàng tử dương cầm không lộ mặt, ngoại trừ quần áo ra, nhìn sườn mặt và bóng lưng của Dương Văn có một chút nào giống hình ảnh trong video không?”

Nghe Thẩm Linh Dao nói thế, mấy bạn học nữ đều mang điện thoại ra, cần thận so sánh, quả thật là có sự khác nhau rất lớn, sườn mặt không giống một chút nào hết.

Dung Liễu cảm thấy mọi người đang nghi ngờ, có chút luống cuống, nói: “Đó là vì camera của điện thoại, cô dựa vào cái gì mà nói Dương Văn không phải là hoàng tử dương cầm cơ chứ, cô cũng chưa nhìn thấy bao giờ, tôi nghĩ cô chỉ là quá ghen tị với tôi thôi.”

“Ai nói tôi chưa thấy bao giờ, từ lâu tôi đã biết hoàng tử dương cầm là ai.”

Thẩm Linh Dao nói.

“Trò cười.”

Dung Liễu một chút cũng không tin những lời mà Thẩm Linh Dao đã nói. Bởi vì lúc nhìn thấy video ở trên mạng, cô ta cũng cố tình điều tra một chút, nhưng hoàn toàn không biết nhân vật chính ở trong video là ai. Cũng chính vì nguyên nhân này, Dung Liễu mới dám để cho Dương Văn giả vờ làm hoàng tử dương câm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.