Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full

Chương 76

trước
tiếp

Chương 76:

Nắm tay Đao Thập Nhị vốn tưởng rằng chính mình ăn hai đá của Hàn Tam Thiên sẽ không có vấn đề gì hết, nhưng khi sức mạnh kia đá đến, Đao Thập Nhị mới biến sắc. So với trong tưởng tượng của anh ta thì nó mạnh hơn rất nhiều!

Trong quá trình hạ xuống, Hàn Tam Thiên lại thuận tiện đá ra một đá.

Đao Thập Nhị lùi liên tục ba bước, đứng ngây tại chỗ!

Cả sân quyền anh lặng ngắt như tờ.

Những tay đấm khác ở sàn bên cạnh thấy một màn đó, mở to hai mắt nhìn. Giống như là nhìn thấy quỷ, không thể tin được.

Bức lui được Đao Thập Nhị!

Người này thế mà bức lui được Đao Thập Nhị.

Quá mạnh, chưa từng gặp đối thủ như Đao Thập Nhị, tuy rằng không có thua, nhưng mà anh ta lùi liên tục ba bước, đây đã là một chuyện làm người ta không cách nào tin tưởng nỗi.

Hàn Tam Thiên rơi xuống đất, nện lên sàn đấu một tiếng vang thật lớn.

“Lời anh đã nói, còn giữ chứ?” Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.

Đao Thập Nhị từng nói, chỉ cần có thể bức lui anh ta một bước thì sẽ nhận thua, nhưng mà lúc này, anh ta lại lùi liên tục ba bước.

Thảnh thơi đi xuống sàn đấu, nói với nhân viên công tác: “Tiền của trận này tôi không cần.”

Sắc mặt nhân viên công tác như màu gan heo, chuyện này tất nhiên sẽ bị Diệp Phi biết và trách tội xuống. Gã sẽ phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Hàn Tam Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu Đao Thập Nhị không giữ lời hứa, tiếp tục đánh tiếp thì e rằng hôm nay anh sẽ bị người ta nâng rời khỏi sân thi đấu. Hai tay của anh đã chét lặng không còn cảm giác. Đao Thập Nhị nhất thời sơ sẩy mới để anh tìm được cơ hội.

Anh ta, sợ rằng cũng có thể đánh được máy hiệp với thầy Viêm Quân, thật sự là đáng sợ.

Hàn Tam Thiên đi xuống sân thi đấu, đi về phía cửa vào.

Nhân viên cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể mặc kệ Hàn Tam Thiên rời đi.

Mặc Dương và Lâm Dũng thấy thế, vội vàng đuổi theo Hàn Tam Thiên.

Ra ngoài đường, Hàn Tam Thiên ném mặt nạ xuống, Mặc Dương và Lâm Dũng chạy tới bên cạnh.

“Thế nào, có cần phải đến bệnh viện không?” Tuy Mặc Dương hết sức kinh ngạc trước thực lực của Hàn Tam Thiên, nhưng ông biết Hàn Tam Thiên chắc chắc cũng bị thương nặng.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: “Lái xe đưa tôi về nhà đi.”

“Thật sự không cần đi đến bệnh viện? Cậu chắc không đó? Tay cậu không thành vẫn đề chứ?” Khoảng cách gần, Mặc Dương có thể nhìn thấy hai tay Hàn Tam Thiên run rầy, hỏi liên tục ba vấn đề, tỏ rõ ông quân tâm Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười cười, nói: “Bệnh viện lúc nào cũng có thể đi, nhưng mà đêm nay là một ngày đặc biệt.”

Trong văn phòng của Diệp Phi. Khi gã biết ở sàn thi đấu quyền anh có một khán giả có thể bức lui được Đao Thập Nhị, ngay từ đầu cũng không tin chuyện này, mãi đến lúc xác nhận mãi không có nhằm, mới cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.

Mặc dù cái thái độ không chịu sự khống chế của Đao Thập Nhị khiến Diệp Phi cực kỳ khó chịu, nhưng gã phải công nhận thực lực mạnh mẽ của Đao Thập Nhị, đó cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Phi lại dung túng Đao Thập Nhị. Một người có sức mạnh đương nhiên có tư cách kiêu ngạo, dù anh ta không chịu nghe lời, nhưng có thể ở lại sàn thi đấu quyền anh của mình, vậy xem như thiếu một phần uy hiếp.

Nhưng giờ đây, lại có người mạnh hơn cả Đao Thập Nhị xuất hiện, đối với Diệp Phi mà nói, không thể nghỉ ngờ là một mối nguy tiềm tàng.

“Lập tức phái người đi điều tra lai lịch của cậu ta cho tôi, trong vòng một ngày, tôi muốn có toàn bộ thông tin của cậu ta.”

Nghệp Phi ra lệnh.

“Anh Phi, đoạn phim theo dõi trên sàn thi đấu đã gửi lại đây, anh muốn xem không?”

“Hỏi cái câu hỏi nhảm nhí gì thế, đương nhiên muốn xem.”

Người có thể bức lui Đao Thập Nhị, sao Diệp Phi lại không xem được chứ.

Sau khi đoạn phim được chiếu, vẻ mặt Diệp Phi càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, dựa theo dáng người thì cậu ta và Đao Thập Nhị chênh lệch vô cùng lớn, nhưng thực lực lại không yếu hơn Đao Thập Nhị.

Đặc biệt khi Diệp Phi nhìn thấy hình ảnh trượt dài đến cạnh sàn thi đấu thì càng cảm thấy khó hiểu, với sức lực mạnh mẽ như vậy của Đao Thập Nhị, cậu ta lại có thể cứng rắn chống đỡ, trong mắt Diệp Phi đã là việc không phải người thường làm được.

“Người này, sau khi tìm ra nếu không thể làm việc cho tôi, thì tìm một cơ hội giết. Tuyệt đối không thể cho phép một mối đe dọa như vậy tồn tại.” Diệp Phi lạnh giọng nói.

Hàn Tam Thiên không biết mình đã trở thành mục tiêu Diệp Phi muốn giết. Về đến nhà, tắm rửa một cái, trở lại trong phòng, mừng rỡ phát hiện chăn trải ra sàn đã biến mất, còn trên giường có thêm một cái gối đầu.

Tô Nghênh Hạ nghiêng người đưa lưng về phía Hàn Tam Thiên ngủ. Có ngủ hay không Hàn Tam Thiên không biết, chỉ là điều này chứng tỏ năm nay sau ba năm, cuối cùng anh cũng có quyền lên giường.

Vừa nằm lên giường, Hàn Tam Thiên bỗng nghe thấy Tô Nghênh Hạ nói: “Phía ngoài đường dây màu đỏ mới là vị trí của anh.”

Ban đầu, Hàn Tam Thiên còn chẳng hiểu ra sao, cho đến lúc thấy trên khăn trải giường may một đường màu đỏ, lúc này mới dở khóc dở cười.

Tô Nghênh Hạ thế mà lại may một đường màu đỏ trên khăn trải giường, tuy cong cong vẹo vẹo, nhưng phân cách lại rất rõ ràng.

“Khi nào thì mới có thể không có đường dây đỏ đây?” Hàn Tam Thiên cười hỏi.

“Xem biểu hiện của anh.” Sườn mặt Tô Nghênh Hạ đã đỏ ửng, trong lòng bàn tay lại căng thẳng đổ mồ hôi.

Mặc dù đã ở cùng phòng với Hàn Tam Thiên ba năm, nhưng hai người ngủ cách nhau gần như vậy, đối với cô mà nói cũng là lần đầu tiên.

“Nếu em lấn đường phân cách thì làm sao đây?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Sao em có thể lấn được, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tô Nghênh Hạ chém đỉnh chặt sắt nói.

Hàn Tam Thiên cười mà không nói. Tô Nghênh Hạ ngủ cũng không nề nếp, chuyện trước khi ngủ ở đầu giường, sau khi tỉnh dậy lại ở cuối giường thường xuyên xảy ra, đây không phải là điều cô có thể khống chế được.

Nhưng mà đối với Hàn Tam Thiên thì chỉ cần anh không lắn là được. Còn khi Tô Nghênh Hạ tỉnh dậy là tư thế nào, anh sẽ không xen vào.

Ngày hôm sau, sáu giờ tỉnh dậy, Tô Nghênh Hạ thấy Hàn Tam Thiên quy quy củ củ, chính mình cũng nằm ở vị trí cũ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Rời giường rửa mặt xong, Tô Nghênh Hạ mới phát hiện Hàn Tam Thiên thế mà còn nằm ở trên giường.

“Anh không thoải mái ư, hôm nay không chạy bộ hả?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Muốn nghỉ ngơi một ngày.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ đi đến mép giường, trực tiếp kéo lấy tay Hàn Tam Thiên, nói: “Không có anh, em không quen.”

Lưng Hàn Tam Thiên lập tức toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt chẳng thay đổi, cười cười nói: “Đi.”

Rửa mặt đánh răng là động tác bình thường, nhưng hôm nay lại vô cùng khó khăn với Hàn Tam Thiên, thật vất vả làm xong hai việc thường ngày này, mồ hôi trên lưng đã sớm ướt đẫm áo.

“Hôm nay anh làm sao thế, sáng sớm đã mướt mồ hôi?” Tô Nghênh Hạ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy vệt nước trên lưng Hàn Tam Thiên, khó hiểu hỏi.

“Em không cảm thấy thời tiết hôm nay có chút nóng hả?” Hàn Tam Thiên nói.

Thời tiết vào hè, quả thật nóng bức bực bội, nhưng sáng sớm ở núi Vân Đỉnh vẫn khá mát mẻ, Tô Nghênh Hạ cũng không nghĩ nhiều nữa. Có lẽ là thể chất mọi người khác nhau nên có cảm nhận khác nhau.

“Đi thôi.”

Hai người đi theo con đường từ sườn núi đến đỉnh núi, đường núi uốn lượn, khoảng cách cũng ngang nhau với con đường chạy bộ trước đây.

Đến đỉnh núi, chuyện Tô Nghênh Hạ thích làm nhất chính là hít thở sâu một hơi. Nhưng hôm nay tâm thần cô có hơi không được bình tĩnh, buổi sáng thử nắm tay Hàn Tam Thiên, có điều cũng không phải là một lần tiến bộ thật sự đối với cô.

Nếu đã ngủ cùng Hàn Tam Thiên trên một giường, Tô Nghênh Hạ hy vọng quan hệ giữa hai người bọn họ có thể dần dần tiến sâu hơn, tuy rằng không thể một lần là xong, nhưng tiến triển theo chất lượng cũng là điều cần thiết.

Hơn nữa, cô biết rõ, nếu cô không bước ra một bước đó, Hàn Tam Thiên chắc chắn sẽ không chịu làm như vậy. Bởi vì Hàn Tam Thiên cực kỳ để ý đến cảm nhận của cô, cô chưa đồng ý thì sẽ không làm chuyện gì mà cô không thích.

Lặng lẽ bước đến gần Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ chỉ vào thành phố Thiên Vân dưới chân núi, nói: “Có thể có tư cách đứng ở đây quan sát thành phố Thiên Vân, thật sự phải cảm ơn anh.”

“Đáng tiếc phong cảnh nơi này vẫn chưa được đẹp lắm.” Hàn Tam Thiên nói.

“Vậy chỗ nào mới đẹp?” Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi.

Hàn Tam Thiên giơ tay chỉ về phía Bắc, nói: “Bên kia, có một thành phố gọi là Yên Kinh.”

Tô Nghênh Hạ tìm được cơ hội, giả bộ như lơ đãng kéo tay Hàn Tam Thiên xuống, sau đó thuận thế nắm lấy, nói: “Lòng dạ anh cũng lớn quá đó, thủ đô là một thành phố đầy quyền lợi, nhà họ Tô muốn đến thủ đô phát triển, làm gì có tư cách ấy.”

Bởi vì căng thẳng, nên Tô Nghênh Hạ khống chế không được sức lực của mình, nắm chặt tay Hàn Tam Thiên.

Đau nhức khó nhịn, nhưng khuôn mặt Hàn Tam Thiên vẫn nở nụ cười tươi, đạt được nắm tay thì so với đau đớn nó có là cái gì.

“Có một ngày, anh sẽ dẫn em đi chỗ đó nhìn ngắm phong cảnh khác biệt.” Hàn Tam Thiên nói.

“Em tin anh.” Tô Nghênh Hạ chân thành tha thiết nhìn Hàn Tam Thiên.

Hôm nay, hai người không chạy bộ xuống núi, mà nắm tay đi dạo ngắm nhìn phong cảnh rừng núi hai bên trên núi Vân Đỉnh, một bầu không khí lãng mạn lan tràn ra giữa hai người.

Ăn bữa sáng xong, Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đứng cạnh xe, đều ở vị trí tay lái phụ.

“Anh làm gì đó?” Tô Nghênh Hạ khó hiểu hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.