Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full

Chương 63

trước
tiếp

Chương 63

Bà cụ không cam lòng làm như vậy, bởi vì nếu cho Tô Nghênh Hạ nhiều quyền lợi hơn nữa, không phải là chuyện tốt gì với nhà họ Tô, đối với Tô Hải Siêu càng là đòn trí mạng.

Để cho Tô Nghênh Hạ thâm nhập sâu vào quyền lợi của công ty, sau này muốn lấy đi không phải là một chuyện dễ dàng. Hơn nữa thời gian hoàn thành dự án phía tây thành phố ít cũng phải vài năm, vài năm này ở công ty Tô Nghênh Hạ rất dễ dàng tạo dựng uy tín cho riêng mình.

Nhưng vì muốn duy trì sự hợp tác, bà không thể không làm như vậy.

Bởi vì chỉ có hợp tác mới có thể khiến cho nhà họ Tô tiếp tục tồn tại!

Nếu như cho bà cụ một cơ hội lựa chọn, hôm nay bà tuyệt đối sẽ không đến gặp Chung Lương, nhưng bây giờ đã muộn rồi.

“Tôi nói cũng vô dụng, chỉ có tổng giám đốc của tôi mới có thể quyết định.”

Ngay sau đó Chung Lương rời khỏi văn phòng.

Tô Hải Siêu sợ hãi nói với bà cụ: “Bà nội, chúng ta phải làm gì bây giờ, nếu như không hợp tác nữa, chẳng phải là nhà họ Tô sẽ xong đời sao!”

Bà cụ trưng mắt nhìn Tô Hải Siêu. Nếu như không phải vì Tô Hải Siêu không có tiền đồ thì mọi việc cũng đã không đi đến nước này.

Chung Lương điều tra Tô Hải Siêu, đúng là bởi vì Tô Hải Siêu vô dụng cho nên anh ta mới không chịu đổi người phụ trách.

“Nếu như sau này cháu không học được gì thì đừng mơ mà trở thành chủ tịch.”

Bà cụ lạnh lùng nói.

Hít một hơi thật sâu, bà cụ cũng không xác định được tổng giám đốc của bất động sản Nhược Thủy sẽ làm như thế nào. Mà bây giờ, người duy nhất có thể thay đổi được chuyện này chỉ có Tô Nghênh Hạ mà thôi, có lẽ cô ra mặt sẽ có cơ hội xoay chuyền tình thế.

Lúc này bà cụ cũng không bảo Tô Hải Siêu gọi điện thoại cho Tô Nghênh Hạ, mà tự mình tìm số Tô Nghênh Hạ rồi gọi.

Tầng cao nhất bát động sản Nhược Thủy.

Hàn Tam Thiên đứng ở cửa số sát sàn nhìn khung cảnh thành phố Thiên Vân, cảm thán nói: “Đối với rất nhiều người, có thể đứng ở vị trí này chắc là rất thỏa mãn rồi nhỉ?”

Chung Lương đang đứng phía sau cũng không dám tùy ý trả lời Từ lúc Hàn Tam Thiên mười hai tuổi đã ẩn núp cho đến bây giờ, anh có rất nhiều mục tiêu mà người ngoài không thể nào tưởng tượng được, nhưng Chung Lương biết, dã tâm của anh chắc chắn không chỉ dừng lại ở nhà họ Hàn.

“Phản ứng của bọn họ như thế nào?”

Hàn Tam Thiên hỏi.

“Bà cụ quyết định sẽ trao quyền lợi cho Tô Nghênh Hạ, Tô Hải Siêu còn quỳ xuống cầu xin tha thứ.”

Chung Lương nói.

“Thế mà bà cụ cũng không quỳ xuống, hơi tiếc.”

Hàn Tam Thiên cười cười, nói: “Lần này giày vò bọn họ một thời gian đi, để cho bọn họ biết tầm quan trọng của Tô Nghênh Hạ.”

“Vâng, cậu chủ.”

Ở trong công ty Tô Nghênh Hạ nhận được điện thoại của bà cụ đang gọi đến, sau khi nghe nói bọn họ đi đến bất động sản Nhược Thủy và thái độ của Chung Lương, cô tức giận đến nóng lên.

Bây giò việc hợp tác đang tiên hành thuận lợi, bọn họ lại làm ra phiền toán lớn như vậy. Mặc dù tổng giám đốc của bát động sản Nhược Thủy là bạn học của Hàn Tam Thiên, cô cũng không thể đi cọ mặt lên người ta được.

“Nghênh Hạ, lần này chỉ có cháu mới cứu được nhà họ Tô, cháu nhanh nghĩ cách đi, chỉ cần có thể xoay chuyển được việc này, sau này cháu ở công ty sẽ có quyền quyết định lớn nhất, không cần phải xin phép bắt kỳ ai.”

Bà cụ nói.

“Bà nội, thái độ của anh Chung bà cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, chắc sẽ cảm nhận được thật hơn cháu, chuyện lần này, cháu cũng không bảo đảm mình có thể làm được hay không.”

Tô Nghênh Hạ nói.

“Cháu cứ nghĩ cách đi, nhà họ Tô sống hay chết, tất cả quyết định ở trên người cháu, cháu phải có gắng hết sức đáy.”

Bà cụ nói.

“Cháu biết rồi.”

Sau khi Tô Nghênh Hạ tắt điện thoại, thở dài một hơi thật mạnh.

Loại chuyện như tình người thật sự rất huyền diệu, dùng một lần lại ít đi một lần.

Cho dù có quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và tổng giám đốc của công ty Nhược Thủy, thì cũng có lúc sẽ dùng hết. Tô Nghênh Hạ không biết mình phải làm gì mới đủ để có thể cứu vãn được chuyện này.

Gọi điện thoại cho Chung Lương, kết quả Chung Lương trực tiếp tắt máy. Điều này khiến cho Tô Nghênh Hạ không biết phải làm như thế nào.

Gọi lại vài lần nữa, cũng là kết quả như vậy.

Buổi chiều cùng ngày, công ty nhà họ Tô lại mở một cuộc họp, bà cụ tự mình đến tham dự.

Lúc những người họ Tô khác biết được việc hợp tác có thể bị hủy bỏ, trong chốc lát mọi người đều sợ hãi, nhà họ Tô rất coi trọng dự án ở phía tây thành phó, tất cả mọi người ở đây đều biết, không hợp tác nữa thì nhà họ Tô cũng xong đời luôn rồi!

“Mẹ, sao trước đó mẹ không bàn bạc với chúng con một chút nào vậy, lần trước thái độ của Chung Lương cũng đã rất rõ ràng rồi, đây không phải là không có việc gì rồi tự gây sự sao?”

“Đúng vậy bà nội. Chuyện hợp tác quan trọng như vậy, Tô Nghênh Hạ cũng làm tốt lắm rồi, bà còn để cho Tô Hải Siêu cắm một chân vào là ý gì vậy.”

“Nếu như lần này không hợp tác được, tất cả mọi người chúng ta đều sẽ bị liên lụy, Tô Hải Siêu có thể gánh vác trách nhiệm này không?”

Một đám người thân thích bắt đầu lên án Tô Hải Siêu.

Tô Hải Siêu và Tô Quốc Lâm cũng không dám nói lời nào, bởi vì bọn họ biết rõ hậu quả nghiêm trọng của việc này.

“Bà nội, có thể nghĩ cách để cho người tặng sính lễ kia ra mặt hay không. Chắc chắn người đó có thể cứu được nhà họ Ho”

Tô Diệc Hàm nói, đối với chuyện sính lễ, Tô Diệc Hàm nhớ mãi không quên, thậm chỉ còn ước gì bây giờ có thể cầm trang sức vàng bạc và khoản tiền mặt kia về nhà mình.

Hơn nữa bây giờ Tô Nghênh Hạ đã chuyền vào biệt thự Sơn Yêu. Tô Diệc Hàm cũng vội vã muốn lập gia đình, chỉ có như vậy trong lòng cô ta mới có thể cân bằng được.

Nơi cô ta sống có lẽ không thể nào tốt hơn Tô Nghênh Hạ được, nhưng người đàn ông của cô ta, chắc chắn sẽ có triển vọng hơn Hàn Tam Thiên.

Bà cụ thở dài rồi lắc đầu. Rốt cuộc người tặng sính lễ là ai, bây giờ một chút manh mối cũng không có, sao có thể trông cậy vào việc người đó cứu nhà họ Tô được chứ?

“Chuyện này, thật ra là do tôi suy nghĩ không chu đáo.”

Từ trước đến nay bà cụ chưa bao giờ thừa nhận sai lầm, cho dù làm sai cũng không ai dám nói, nhưng bây giờ lại liên quan đến sự an toàn của nhà họ Tô, bà cụ sợ, bà cũng rất hồi hận khi làm ra chuyện này.

“Thôi thì để cho Tô Nghênh Hạ nghĩ cách đi. Lần trước cô ta có thể giải quyết được, lần này tôi tin cô ta cũng có thể giải quyết được.”

“Đúng vậy, bây giờ chỉ có Tô Nghênh Hạ mới có thể cứu được nhà họ Tô.”

“Cô ta đâu, vì sao giờ còn chưa đến.”

Nếu như là trước kia, Tô Nghênh Hạ đến họp muộn, bọn họ đã mắng chửi người từ lâu rồi, nhưng hôm nay, không một ai dám trách cứ Tô Nghênh Hạ. Bởi vì hi vọng của nhà họ Tô đều ở trên người của Tô Nghênh Hạ.

Lúc này, Tô Nghênh Hạ mới mang vẻ mặt mệt mỏi đi vào phòng họp, vẻ mặt mang theo một chút bất đắc dĩ.

“Nghênh Hạ, chuyện như thê nào rồi?”

“Bất động sản Nhược Thủy đã đồng ý tiếp tục hợp tác với chúng ta rồi đúng không?”

“Nghênh Hạ ra mặt, chắc chắn không có vấn đề gì.”

Trước kia những câu nói như thế này, chỉ dành cho Tô Hải Siêu, thế mà bây giò bọn họ còn nói những lời khen ngợi Tô Nghênh Hạ. Thật sự là hiếm thấy.

“Tôi đã gọi điện cho anh Chung rất nhiều lần, cũng đến bất động sản Nhược Thủy rồi, nhưng điện thoại không ai nghe, anh ấy cũng không chịu gặp tôi.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Những lời này khiến cho trong lòng những người kia lạnh hơn nửa. Nếu như ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng không thể cứu vấn được chuyện này, nhà họ Tô cũng chỉ có thể ngồi chờ số phận bị phá sản mà thôi.

“Sao có thể như thế được, có phải do cô không cố gắng hết sức hay không, hay là cô chưa thể hiện rõ thành ý của mình.”

“Nghênh Hạ, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô, cô phải có gắng hết sức đi làm mới được.”

“Bây giờ cũng không phải là lúc để nói đùa, sao cô có thể không để tâm như thế được chứ?”

Bắt đầu từ lúc Tô Nghênh Hạ biết được chuyện này, cô đã không ngừng nghĩ cách liên lạc với Chung Lương, cũng đi đến công ty của bất động sản Nhược Thủy, nhưng Chung Lương không chịu gặp cô, cô cũng không có cách gì, bây giờ lại bị những người này nói là không cố gắng hết sứ!

c “Tôi không cô gắng hết sức?”

Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nghiêm mặt, mây người ngồi mát ăn bát vàng này có tư cách gì nói cô không cố gắng hết sức chứ? Nếu không phải ỷ vào quan hệ máu mủ với nhà họ Tô, bọn họ căn bản không có tư cách ngồi ở chỗ này.

Ngồi không ăn bám, con giòi ăn xác không chừa xương.

“Tôi bị người ta đuổi ra khỏi công ty của bất động sản Nhược Thủy, các người nói tôi không cố gắng hết sức. Tôi gọi điện cho Chung Lương không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, anh ta không nghe, các người nói tôi không có gắng hết sức. Có bản lĩnh thì tự mình đi giải quyết việc này.

đi.”

Một đám thân thích nhà họ Tô đều ngậm miệng không nói gì, bọn họ cũng không có năng lực đi giải quyết chuyện này, hơn nữa nếu thất bại thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Tô, ai lại đồng ý đưa lưng ra cõng cái tội này chứ.

Bà cụ đối với Tô Nghênh Hạ cũng có rất nhiều ý kiến, cũng không mong muốn nhìn thấy Tô Nghênh Hạ nắm giữ quyền lực thật sự của công ty, nhưng trong thời điểm mầu chốt này, bà chỉ có thể gạt bỏ tất cả định kiến.

“Nghênh Hạ, cháu vẫn nghĩ xem có cách gì không, bây giờ cả nhà họ Tô đều phải dựa vào cháu.”

Tinh thần của bà cụ cũng bị giảm chỉ còn không đến nửa, tinh thần uễ oải, cứ nghĩ đến việc nhà họ Tô sa sút đến như thé, trong lòng bà lại khó chịu, bà bây giờ không còn tâm tư tính toán xem sau này ai sẽ là chủ tịch thừa kế nhà họ Tô, giờ bà chỉ muốn có thể vượt qua được cửa ải khó khăn ở trước mắt này mà thôi.

“Bà nội, cháu cũng là người nhà họ Tô, cháu nhất định sẽ có gắng hết sức đề bảo vệ nhà họ Tô.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Bà cụ gật đầu, nói với những người khác: “Nếu như Nghênh Hạ có thể cứu được nhà họ Tô, sau này nó sẽ có toàn quyền phụ trách dự án phía tây thành phó, mọi người đều phải nghe Nghênh Hạ phân công, có ai có ý kiến gì không?”

Có nhiều người có ý kiến, ai cũng không muốn bị Tô Nghênh Hạ cưỡi lên đầu, nhưng vào thời điểm này, còn có ai dám nói lung tung nữa chứ?

“Bà nội, chúng cháu không có ý kiến gì.”

“Mẹ, con cũng không có ý kiến, chỉ hi vọng Nghênh Hạ có thể nhanh chóng giải quyết xong chuyện này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.