Truyện Chàng Rể Siêu Cấp Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ Full

Chương 61

trước
tiếp

Chương 61

Một câu nói của Hàn Tam Thiên khiến cho cả biệt thự yên lặng trong nháy mắt, có thể nghe được tiếng kim rơi.

Có tư cách gì chứ, anh chỉ là một người ở rể, thế mà dám nói với bà cụ có tư cách gì để ở chỗ này!

Tô Quốc Diệu sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên, sao cậu ta dám nói ra những câu đại nghịch bất đạo như thế chứ, chọc giận bà cụ, toàn bộ tương lai của Tô Nghênh Hạ có thể sẽ bị phá hủy.

“Hàn Tam Thiên, cậu câm miệng lại cho tôi, cậu có tư cách nói chuyện ở nơi này sao?”

Tô Quốc Diệu tức giận nói.

Tuy rằng Tưởng Lam rất kinh ngạc, nhưng nhìn thấy thái độ có chấp của Hàn Tam Thiên lại rất vừa lòng. Dù sao bà cũng không phải là người gánh vác hậu quả, Hàn Tam Thiên muốn làm loạn như thế nào cũng được, tốt nhát là đừng để cho bà cụ đến ở trong biệt thự này.

“Hàn Tam Thiên, hôm nay cậu uống nhằm thuốc sao? Tiền là của ông nội cho, bà cụ vào ở là chuyện đương nhiên,đồ bám váy phụ nữ như cậu mới là người phải cút.”

Tô Hải Siêu nói.

“Đúng vậy, cậu mới là người phải cút, bà nội là chủ của nhà họ Tô, bà ở chỗ này là chuyện đương nhiên.”

Tô Diệc Hàm không thể không đồng ý rằng Tô Nghênh Hạ sống tốt hơn cô ta rất nhiều, nhưng Hàn Tam Thiên muốn đi ra chịu chết, sao cô ta lại không đạp thêm một cước được chứ?

Gương mặt bà cụ âm trầm, lần trước nói chuyện hợp tác với Chung Lương, bà đã bị Hàn Tam Thiên xoay mấy vòng, bắt đầu từ lúc đó, bà cụ đã cảm thấy Hàn Tam Thiên chính là một nhân vật nguy hiểm, bây giờ Hàn Tam Thiên thế mà dám ở trước mặt tất cả mọi người hỏi bà có tư cách gì, định tạo phản thật sao?

“Hàn Tam Thiên, cậu nói xem, bà già này dựa vào cái gì mà không có tư cách.”

Bà cụ lạnh giọng nói.

“Bởi vì trong ba năm nay, bà đối xử với Tô Nghênh Hạ giống như người ngoài vậy.

Bởi vì trong ba năm nay, bà bao che Tô Hải Siêu, cho dù Tô Hải Siêu đã lên kế hoạch khiến cho Tô Nghênh Hạ suýt chút nữa đã rơi vào trong tay Trình Cương, bà vẫn như cũ không hề truy cứu, bà còn có mặt mũi ở nơi này sao?”

Hàn Tam Thiên mạnh mẽ nói.

Ở ngay trước một đám đông như vậy mà dám xé bỏ mặt mũi của bà cụ, những người nhà họ Tô đều mang vẻ mặt không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.

Anh thế mà có lá gan nói ra những lời như thết Tuy rằng đây là sự thật, nhưng anh không sợ sau khi nói xong, bà cụ sẽ không bỏ qua cho anh sao?

Chuyện kia của Tô Nghênh Hạ quả thực là do Tô Hải Siêu sai, nhưng những người nhà họ Tô đều biết rõ, Tô Hải Siêu là người nối nghiệp nhà họ Tô trong tương lai, bênh vực anh ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Có một số việc, mọi người biết là được rồi, nhưng nếu như đặt lên bàn sẽ khiến cho người ta khó xử mà thôi.

Lúc này bà cụ rất xấu hỗ.

“Hàn Tam Thiên, cậu đừng có nghĩ tôi vì lo lắng cho mặt mũi của nhà họ Tô mà mặc cho cậu làm xằng làm bậy, có tin hay tôi có thể để cho cậu cút ra khỏi nhà họ Tô ngay bây giờ.”

Bà cụ nghiền răng nghiền lợi nói.

“Tô Nghênh Hạ, sao cháu còn chưa ly hôn với cậu ta, còn đợi cái gì nữa, cậu ta hèn nhát ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, khiến cho nhà họ Tô chúng ta mát hết mặt mũi rồi.”

Tô Quốc Lâm nói.

“Hàn Tam Thiên, nếu như tôi là cậu, thì đã cùng người một nhà bốc hơi lâu rồi, cậu còn có mặt mũi gì ở lại nhà họ Tô chứ.”

Tô Hải Siêu nói.

“Bà nội, để cho Tô Nghênh Hạ ly hôn với cậu ta đi, bây giờ cậu ta đã không coi bà ra gì, sau này lại càng không để chúng ta vào mắt.”

Tô Diệc Hàm nói.

Tô Nghênh Hạ luống cuống, hai năm trước cô cũng có ý nghĩ như vậy, thậm chí lúc còn chưa nhìn thẳng vào tình cảm của cô đối với Hàn Tam Thiên, cô cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, cô chắc chắn sẽ không làm như vậy.

“Người kết hôn với anh ấy là tôi, tôi không ly hôn, ai có thể ép tôi.”

Tô Nghênh Hạ đứng lên, thái độ cứng rắn nói.

Một màn này khiến cho người nhà họ Tô có chút kinh ngạc, trước kia Tô Nghênh Hạ cũng không thân thiết với Hàn Tam Thiên, thế mà bây giờ lại giúp Hàn Tam Thiên nói chuyện!

Trên mặt Tô Hải Siêu lộ ra ý cười, Tô Nghênh Hạ càng che chở Hàn Tam Thiên, anh ta lại càng có cơ hội nói dối trước mặt bà nội.

“Tô Nghênh Hạ, từ lúc nào quan hệ giữa cô và Hàn Tam Thiên lại tốt như vậy?” Tô Hải Siêu nói.

“Tô Nghênh Hạ, bà bảo cháu ly hôn với cậu ta, cháu dám không nghe?”

Gương mặt bà cụ cực kỳ âm trầm, theo bà, Tô Nghênh Hạ đã bị Hàn Tam Thiên kiểm soát rồi, mà cô lại là người phụ trách dự án ở phía tây thành phố, dùng cơ hội này để đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà họ Tô mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Bà ta không thể để cho Hàn Tam Thiên âm thầm khống chế một hạng mục lớn như thế của nhà họ Tô được.

Nghe thế, Tưởng Lam như thấy được hi vọng, từ lâu bà đã muốn đem Hàn Tam Thiên đá ra khỏi nhà họ Tô, chỉ là sợ bà cụ không đồng ý, bây giờ bà cụ lại nói ra, đây chính là cơ hội tốt.

Chỉ là vừa định nói chuyện, đột nhiên Tưởng Lam bưng kín miệng mình.

Biệt thự là Hàn Tam Thiên mua, đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà họ Tô, sau này bà có tư cách gì để ở nơi này nữa?

Cho dù tài sản của vợ chồng có thể chia một nửa cho Tô Nghênh Hạ, nhưng trong đó cũng không có biệt thự Sơn Yêu này.

Xem ra phải nghĩ cách để cho giấy tờ bất động sản chỉ viết tên một mình Tô Nghênh Hạ mới được, chỉ có như thế mới có thể đem Hàn Tam Thiên đuồi ra khỏi nhà họ Tô được.

“Bà nội, cháu sẽ không đồng ý.”

Tô Nghênh Hạ chắc chắn nói.

Bà cụ nghiên răng đến đau cả hàm, tức giận đến mức phát áo bỏ đi.

Mấy người nhà họ Tô cũng đi theo bà cụ rời khỏi biệt thự.

“Bà nội, Tô Nghênh Hạ đúng là không biết tốt xấu, cháu đã nói từ trước rồi, rất có thể Hàn Tam Thiên đang ngấp nghé tài sản của nhà họ Tô, bây giờ xem thái độ của Tô Nghênh Hạ, sau này nhà họ Tô chúng ta sẽ không rơi vào tay người khác chứ.”

Tô Hải Siêu theo sát bên người bà cụ nói.

“Tuyệt đối không thể để Tô Nghênh Hạ trở thành chủ tịch công ty, cháu liên lạc với Chung Lương giúp bà.”

Bà cụ nói.

Sắc mặt Tô Hải Siêu vui vẻ, bà cụ tự mình ra mặt, chỉ cần đánh đồ thân phận người phụ trách của Tô Nghênh Hạ, sau này công ty này là thế giới của một mình anh ta.

“Được, cháu sẽ liên lạc ngay bây giờ.” Tô Hải Siêu nói.

Vẻ mặt Tô Diệc Hàm tràn đầy ý cười nhìn Tô Hải Siêu, có cảm giác âm mưu thực hiện được.

Trong biệt thự.

Sau khi Tưởng Lam đi dạo mấy vòng, trở lại phòng khách, nói với Tô Nghênh Hạ: “Nghênh Hạ, mẹ đã chọn được phòng rồi, ở trên tầng hai, con không có ý kiến chứ.”

Đó chính là phòng ngủ chính, theo lý mà nói đó là phòng của cô và Hàn Tam Thiên, không nghĩ tới Tưởng Lam vậy mà lại đảo khách thành chủ, chọn phòng của bọn họ rồi.

“Mẹ à, mẹ…”

“Đừng nói nữa, Quốc Diệu, còn không theo tôi về nhà thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta phải dọn sạch đồ vào đây.”

Tưởng Lam nói.

Da mặt Tô Quốc Diệu không dày bằng Tưởng Lam, nhưng mà cũng không thẻ từ chối sự hấp dẫn của việc ở biệt thự, nói: “Hai người trẻ tuổi các con, còn định làm khó tranh phòng với hai người già như chúng ta sao? Chúng ta đã lớn tuổi rồi, phải ở nơi rộng rãi một chút, tránh cho việc đụng chạm rơi vỡ đồ đạc.”

Tô Nghênh Hạ tức giận đến hộc máu, trước đây ở nhà cũng không có chỗ nào rộng rãi, sao lại không thấy bọn họ đụng chạm rơi vỡ gì.

Rất nhanh hai người đã rời đi, thật sự Tô Nghênh Hạ cũng không nói được gì, nhìn bức tường phía nam trồng không, nói: “Hay là, chúng ta sắp xếp thời gian, đi chụp ảnh cưới nhé?”

Đối với việc ai ở phòng nào Hàn Tam Thiên cũng không có ý kiến gì, phòng chính phòng phụ thì cũng chỉ là nơi để ngủ một giấc mà thôi, anh quan tâm đến cảm nhận của Tô Nghênh Hạ hơn.

Đương nhiên, nếu như có thể ngủ trên giường lớn, đồ vật cũng sắp xếp hoàn mỹ hơn.

“Anh không đi làm, lúc nào cũng rảnh, em cứ sắp xếp thời gian đi.”

Trong lòng Tô Nghênh Hạ còn có một thắc mắc, đó chính là Hàn Tam Thiên có bao nhiêu tiền, trước kia cảm thấy nói ra miệng không thích hợp lắm, dù sao hai người là kinh tế độc lập, nhưng Hàn Tam Thiên có thể mua được biệt thự Sơn Yêu, thật sự cô không nhịn được sự tò mò của chính mình.

“Em có thể hỏi một câu không?”

Tô Nghênh Hạ hỏi.

Hàn Tam Thiên cười cười, đoán được Tô Nghênh Hạ muốn hỏi cái gì, nói thẳng; “Nếu như anh nói mua căn biệt thự này, chỉ là một chút tiền tiêu vặt mà thôi, em có tin không?”

“Ừ, tiền tiêu vặt hơn tám mươi triệu, đương nhiên là em tin rồi, tin không một chút nghỉ ngờ nào luôn.”

Tô Nghênh Hạ trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên nói, câu nói khoác này hơi khoa †rương rồi, có ai lại có hơn tám mươi triệu làm tiền tiêu vặt không?

“Xem đi, anh nói em lại không tin, anh có thể làm gì được chứ.”

Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ hiểu lầm Hàn Tam Thiên không muốn nói thật với cô, nói không chừng cũng không có tiền, lại lười hỏi tiếp vấn đề này.

“Nếu sau này anh không có tiền, em nuôi anh.”

Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên liên tục gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi, bây giờ em chính là người phụ trách dự án phía tây thành phó, anh còn trông cậy vào em dẫn anh đi uống rượu cay đây.”

“Haizz.”

Đột nhiên Tô Nghênh Hạ thở dài, nói: “Nhưng mà hôm nay em tỏ thái độ với bà nội, chắc chắn bà sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho em đâu, cũng không biết có thể giữ được vị trí này bao lâu nữa.”

“Yên tâm đi, không có em, mặc kệ đã đến cái giai đoạn gì, bất động sản Nhược Thủy sẽ ngừng hợp tác với nhà họ Tô, cho nên bà cụ sẽ không cướp đi vị trí ấy của em được.”

Hàn Tam Thiên nói.

Đột nhiên Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên, hỏi: “Đúng rồi, dạo này người bạn học kia của anh có rảnh không, chúng ta nên đi cảm ơn người ta.”

“Ờm… cậu ta, còn ở nước ngoài, trong thời gian ngắn chắc là cậu ta sẽ không trở về đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.