Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 35-36

trước
tiếp

Chương 35: Võ lâm minh chủ ở phương nam

Võ lâm minh chủ ở phương nam

Không nói trước thiếu niên này có thực sự kéo dài tuổi thọ của Đường lão được mười năm nữa hay không, chỉ cần một chiêu tới vô ảnh đi vô tung này đã biết được thân thủ kinh khủng, cũng đủ để làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi!

Nhất là Đường Minh Chí, vừa nghĩ tới trước đó mình đối đãi với một tên cao thủ tuyệt đỉnh như thế, lập tức hai chân như muốn nhũn ra, hoảng sợ một trận.

Nếu như trước khi đối phương đi, tùy tiện cho hắn một chưởng, giờ phút này hắn còn có thể sống sao?

Mà sau khi Đường Nghiệp tỉnh lại, mở miệng nói câu đầu tiên là,

“Diệp tiên sinh ngài ở nơi nào? Lão nhị, nhanh hướng Diệp tiên sinh dập đầu xin lỗi! Hắn chính là ân nhân cứu mạng của ta!”

Hoá ra, mấy ngày nay Đường Nghiệp luôn để cho bảo tiêu của mình là Tiểu Phương, đi điều tra cao thủ thần bí lúc trước, về sau nghe Mạnh Huyền Lễ nói ở nhà hàng Diễm Dương gặp được một thiếu niên giống như là tông sư Hóa Kình, đã thông qua Đường Thanh Nhã tìm được tư liệu của Diệp Trần, xác định được thân phận của Diệp Trần, chỉ có điều Diệp Trần lúc ấy mất tích, việc này mới tạm gác lại, không có nói cho những người khác.

Đường Minh Chí nghe được điều này, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, “Cha, ý của ngài nói là, lần trước ở bệnh viện trung tâm thành phố, vị cao nhân thần bí cứu cha kia chính là…”

“Không sai! Chính là Diệp tiên sinh!”

Đường Nghiệp nói xong, sau đó nhìn khắp mọi nơi, không thấy Diệp Trần đâu, hơn nữa thấy tất cả mọi người có biểu hiện là lạ, đã mơ hồ cảm thấy không ổn,

“Sau khi ta ngất đi, đến cùng có chuyện gì xảy ra?”

Mọi người nhất thời im lặng, cuối cùng vẫn là Đường Minh Viễn, nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Sau khi Đường Nghiệp nghe con trai cả của mình kể lại mọi chuyện, lập tức đấm ngực dậm chân nói:

“Minh Chí! Ngươi hồ đồ a!”

Sắc mặt của Đường Minh Chí lập tức lúc xanh, lúc thì trắng, nhịn không được nhỏ giọng phản bác:

“Cha, việc này cũng không thể hoàn toàn trách con a? Nếu như không phải tiểu…nhúng tay, bây giờ chúng ta đã thông gia với Mạc gia, có Mạc gia làm chỗ dựa, Đường gia chúng ta lo gì không thể hưng thịnh?”

“Ngu xuẩn!”

Không đợi Đường Minh Chí nói xong, Đường Nghiệp trực tiếp một lời cắt ngang, “Mạc Trường Vân kia vừa nhìn đã thấy là hạng người gian tà, nếu như thật giao quyền lớn của Đường gia vào trong tay một người như hắn, người ta là dao là thớt, ta là thịt là cá, vậy Đường gia ta mới thực sự xong đời!”

Đường Nghiệp vừa nói, vừa giãy dụa từ trên giường đứng dậy, hai anh em Đường Minh Viễn và Đường Minh Chí bước lên phía trước đỡ lấy, “Cha, ngài đang muốn làm cái gì?”

Đường Nghiệp hít sâu một hơi, “Hai người các ngươi theo ta cùng đi tìm Diệp tiên sinh, quan trọng nhất phải yêu cầu đạt được sự tha thứ của hắn! Đúng, Thanh Nhã, cháu cũng đi cùng với chúng ta!”

“Được rồi ông nội!”

Đường Thanh Nhã vội vàng lên tiếng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ hưng phấn, lúc này mới có khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cô ta phát hiện mình đối với Diệp Trần, đầu tiên là cảm thấy tò mò, sau đó từ từ bắt đầu có chút cảm giác thích thích, đến bây giờ đã biến thành rất ngưỡng mộ.

Đường Minh Chí lập tức cuống lên, hắn cả đời kiêu ngạo, ngay cả bây giờ đã biết sự tồn tại của Diệp Trần là loại cấp độ nào, thế nhưng để hắn cúi đầu nhận sai, vẻ mặt vẫn có chút ngượng nghịu.

“Cha, ngài xem bây giờ trời cũng đã tối như vậy, hơn nữa tiểu… Diệp tiên sinh nói, muốn chúng ta chuẩn bị một tỷ, hắn mới bằng lòng chữa bệnh cho ngài đây!”

Đường Nghiệp nghe được điều này, cúi đầu suy nghĩ một lát, “Con nói cũng đúng, hiện tại cứ đi như vậy quả thực không ổn…”

Đường Minh Chí nghe được điều này, trong lòng vui mừng, vốn cho rằng cha mình đã đổi chủ ý, tuy nhiên câu nói tiếp theo, lập tức để cho tâm tư của hắn chìm xuống đáy cốc, “Đường Minh Viễn, con từ trong sản nghiệp của gia tộc nhanh chóng điều động ra một tỷ, sáng sớm ngày mai, chúng ta lại đi tới nhà thăm hỏi!”

“Cái gì!”

Tất cả mọi người giật nảy mình, “Lão gia, ngài thực sự định cho hắn một tỷ a!”

Tuy rằng Đường gia hùng cứ một phương, nhưng vốn lưu động thế nhưng cũng mới chỉ vài tỷ mà thôi, lập tức xuất ra một tỷ, áp lực quả thực không nhỏ!

Đường Nghiệp trợn trừng hai mắt một cái, “Làm sao? Các ngươi cho là ta là vì mạng sống của mình mới hướng hắn thỏa hiệp sao? Vậy các ngươi sai! Các ngươi a, căn bản không biết, một tên tông sư Hóa Kình 17 tuổi, đây rốt cuộc ý vị như thế nào!”

Lại nói sau khi Diệp Trần rời khỏi biệt thự của Đường gia, đã quên sạch sành sanh tất cả những chuyện xảy ra trước đó, từ từ đi ra tiểu khu.

Ra khỏi tiểu khu Tử Kinh Sơn, để Diệp Trần không nghĩ tới là, ngoài cổng rõ ràng có một người quen đang đứng, Tào Văn.

Tào Văn nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, vội vàng đi lên phía trước, “Diệp tiên sinh, ngài có thể coi là đi ra rồi!”

Diệp Trần không thể không nhướng mày, “Anh Tào Văn đang chờ tôi? Không biết cần làm chuyện gì?”

Vẻ mặt Tào Văn nghiêm túc nói:

“Tôi vừa mới nhận được tin tức, Miêu Nhân Kiệt sư phụ của Ba Mắt, đã biết được tin Ba Mắt chết, tuyên bố muốn tìm Diệp tiên sinh ngài báo thù a!”

“Ồ?”

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu, căn bản không có để ở trong lòng, thản nhiên nói:

“Vừa đúng lúc tâm tình của tôi thật không tốt, nếu hắn muốn tìm cái chết, tôi không ngại tiễn hắn xuống dưới mặt đất hàn huyên chuyện cũ với đồ đệ của hắn!”

Không nghĩ tới, Tào Văn lại lắc đầu nói:

“Lấy thực lực của Diệp tiên sinh, đương nhiên sẽ không e ngại Miêu Nhân Kiệt kia, tuy nhiên theo tôi nhận được tình báo mới nhất, Miêu Nhân Kiệt kia sư huynh là Ngụy Vô Cực!”

Diệp Trần khẽ cau mày, “Ngụy Vô Cực? Rất lợi hại phải không?”

Sắc mặt của Tào Văn nghiêm túc nói:

“Ngụy Vô Cực này chính là võ lâm minh chủ ở Phương Nam, hai mươi năm trước cũng đã là tông sư Hóa Kình, tu vi bây giờ càng sâu không lường được, Diệp tiên sinh không thể không đề phòng a!”

Diệp Trần nghe được điều này, lập tức sững sờ, “Võ lâm minh chủ? Chẳng lẽ xã hội hiện đại bây giờ, thật sự vẫn còn sự tồn tại của võ lâm minh chủ?”

Kiếp trước hắn trà trộn tham gia vào giới sát thủ, đối với võ lâm Hoa Hạ, không hiểu nhiều, nhưng mơ hồ biết rằng có một vòng tròn như vậy, chỉ là xưng hô võ lâm mình chủ thế này thì đây là lần đầu tiên nghe nói.

Tào Văn trước mời Diệp Trần hắn lên Rolls-Royce, sau khi xe từ từ chuyển bánh, mới tiếp tục mở miệng nói:

“Diệp tiên sinh có chỗ không biết, cái gọi là võ lâm và giang hồ, trên thực tế, giới võ đạo là một nền văn hóa của Hoa Hạ chúng ta, một nền văn hóa phức tạp và độc đáo.”

“Tuy rằng sau khi tiến vào xã hội pháp chế hiện đại, loại văn hóa này gần như đã biến mất ở trong tấm mắt đại chúng, không có mấy người biết đến, nhưng kỳ thật vẫn tồn tại như chũ cho đến nay.”

“Xem như lấy tỉnh Thiên Nam của chúng ta tới làm ví dụ, tổng cộng có mười châu cấp thành phố, mỗi một châu thành phố đều có gia tộc giống như Tào gia chúng ta vậy, thế lực khu vực chuyên môn kinh doanh màu xám, tại sao những lực lượng này có thể sống hòa hợp? Đơn giản cũng là bởi vì mọi bên đều tuân theo một số quy tắc công nhận của trò chơi mà thôi!”

“Từ xưa tới nay, hiệp khách dùng võ vi phạm lệnh cấm, hiện tại là thời đại xã hội pháp chế, chém chém giết giết khẳng định không thể thực hiện được, cho nên cứ mỗi năm năm, các thế lực khắp nơi ở tỉnh Thiên Nam sẽ đề cử một vị ra làm người nói chuyện, do vị này tới nói chuyện xử lý tranh chấp của thế lực khắp nơi, thậm chí là phạm vi thế lực phân chia! ”

“Nhưng sau đó, có một mâu thuẫn giữa các thế lực láng giềng giữa tỉnh và tỉnh, lại không có biện pháp giải quyết, vậy là là hơn mười người nói chuyện của mỗi tỉnh tập trung một chỗ, lại đề cử ra một người cuối cùng đứng ra nói chuyện, đây cũng chính là võ lâm minh chủ ở phương nam!”

=======

Chương 36: Miêu Nhân Kiệt!

Nghe Tào Văn giải thích xong, lúc này Diệp Trần mới cảm thấy chuyện này quả thật có chút khó giải quyết.

Giống như Tào gia chẳng qua chỉ là địa đầu xa ở Vân Châu, có thể mời chào nhiều cao thủ làm thủ hạ như vậy, Ngụy Vô Cực kia thân là minh chủ võ lâp phương nam, chẳng phải sẽ được nhiều người ủng hộ, cao thủ dưới tay nhiều như mây sao?

Tào Văn cũng thấy sự lo lắng của Diệp Trần, và nhanh chóng nói:

“Thế lực của Ngụy Vô Cực kia tuy rằng rất lớn, nhưng cũng chưa chắc sẽ vì Miêu Nhân Kiệt mà ra mặt, vì vậy Diệp tiên sinh không phải lo lắng quá nhiều!”

Diệp Trần mỉm cười nhẹ,

“Tuy rằng Ngụy Vô Cực lợi hại, nhưng tôi còn chưa có để vào mắt!”

Tào Văn thấy Diệp Trần nói như thế, không nói thêm gì, nhưng mà trong lòng không cho là đúng.

Đạt tới loại cảnh giới như Ngụy Vô Cực, ở toàn bộ nước Hoa Hạ đều có địa vị vô cùng quan trọng, tuyệt đối là đại nhân vật cấp cao nhất, cho dù là nguyên thủ của một nước, cũng không thể khinh thị sự tồn tại này, tuy rằng Diệp Trần cũng là tông sư Hóa Kình, hơn nữa tiền đồ vô lượng, nhưng dù sao cũng chỉ là thế hệ trẻ, theo quan điểm của Tào Văn, cả hai chỉ đơn giản là không giống nhau.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khoảng hai mươi phút, Rolls-Royce đã lái tới gần quán cơm Tô thị.

Diệp Trần không để cho xe tới gần quán cơm, trực tiếp xuống xe, đang chuẩn bị đi trở về, không nghĩ tới Tào Văn lại cùng đi theo,

“Đúng rồi, Diệp tiên sinh, tôi có một biệt thự ở Tử Kinh Sơn, tôi chưa bao giờ sống trong đó, Nếu Diệp tiên sinh không chê, tôi liền tặng cho tiên sinh!”

Tào Văn vừa nói, trực tiếp lấy ra một chùm chìa khóa, nhét vào trong tay Diệp Trần.

Không thể không nói, tuy rằng Tào Văn tuổi không lớn lắm, nhưng bản lĩnh lôi kéo tâm tư người thực sự lợi hại, luôn có thể phát hiện ra nhu cầu của bên kia mà không tiết lộ dấu vết, và sau đó giúp đỡ, so với cách làm của Đường gia, Tào gia có thể nổi bật hơn, tuyệt không phải ngẫu nhiên.

Diệp Trần muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ lại, mình đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Tào Văn, nếu từ chối vào lúc này, có vẻ không ra gì.

“Vậy tôi từ chối thì thiếu tôn trọng!”

Sau khi Tào Văn cáo từ, Diệp Trần trở về quán cơm Tô thị.

Vào thời điểm này, đã hơn chín giờ tối, quán cơm cũng sắp đóng cửa, nhưng khi Diệp Trần bước vào nhà, trong nháy mắt thấy rằng có một chút không thích hợp.

Ở góc của quán cơm, vẫn còn một ông già ngồi, khoảng năm mươi tuổi, trông bình thường, nhưng mắt ông ta giống như điện, ngồi cao và thẳng, rõ ràng là một cao thủ võ đạo.

Diệp Trần đang tự hỏi, lúc này, Tô Lam bưng một tô mì mới chuẩn bị và bước ra khỏi bếp.

“A? Tiểu Trần, cháu không phải nói cháu phải ở trong ký túc xá của trường trong vài ngày sao? Hôm nay sao lại về nhà?”

Nhìn thấy Diệp Trần, Tô Lam có chút ngoài ý muốn.

Diệp Trần mỉm cười,

“Hôm nay nhiệm vụ học tập không nhiều, cho nên cháu về nhà nhìn xem!”

Vừa nói, Diệp Trần rất tự nhiên lấy tô mì từ trong tay Tô Lam,

“Dì Lam, để cháu làm!”

Ngày bình thường Diệp Trần giúp Tô Lam làm việc không ít, Tô Lam cũng không từ chối, chỉ vào ông già trong góc, thấp giọng nói:

“Người đàn ông già kia là một kẻ lập dị, ông ta ngồi đó từ buổi chiều, bây giờ đã là bát thứ mười! Thực sự không biết bữa ăn của ông ta lớn thế nào?”

Khi Diệp Trần nghe thấy điều này, lông mày hơi nhíu, vững tin hơn về sự phán đoán của mình.

Sức ăn của cao thủ võ đạo rất lớn, có thể không ăn mấy ngày, cũng có thể ăn một bữa với lượng cơm ăn của mấy ngày, việc này cũng không tính là kỳ lạ.

“Ông này, mì của ông!”

Diệp Trần đi tới trước mặt ông già kia, đặt tô mì trước mặt của hắn, đang định quay người rời khỏi, không nghĩ tới ông già kia đột nhiên mở miệng,

“Anh bạn trẻ, tôi thấy cậu nhìn rất quen mắt, không bằng ngồi xuống trò chuyện đôi câu có được không?”

Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, cũng không khách khí, trực tiếp đàng hoàng đĩnh đạc ngồi xuống đối diện với ông già kia,

“Đương nhiên có thể, không biết quý ông đây muốn nói chuyện gì với tôi?”

Hai mắt của ông già nhìn vào trên người Diệp Trần đánh giá một lúc, và một tia sáng lóe lên trong mí mắt, mở miệng nói:

“Cả đời này của tôi chỉ nhận được hai người đồ đệ, luôn coi bọn chúng như là con trai ruột của mình, nhưng bây giờ, hai người đồ đệ này của tôi đều bị người đánh chết, cậu nói món nợ này ta phải tính như thế nào?”

Không cần hỏi, ông già trước mắt này, dĩ nhiên chính là sư phụ của Ba Mắt và Hướng Hải, Miêu Nhân Kiệt!

Khi nghĩ rằng Miêu Nhân Kiết ngồi ở đây một buổi chiều, Diệp Trần đột nhiên trở nên sợ hãi một thời gian, may mắn thay, người này coi như nói đạo nghĩa giang hồ, không có ra tay đối với Tô Lam, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được!

Đôi mắt của Diệp Trần hơi híp lại,

“Vậy ông muốn tính như thế nào?”

Miên Nhân Kiệt thấy Diệp Trần thật bình tĩnh, khí thế trên người đột nhiên hạ xuống,

Két kít ~

Cái bàn hắn ngồi, trên ghế, đã bắt đầu xuất hiện từng vết nứt!

Nửa bước Hóa Kình!

Từ khí thế trên người Miêu Nhân Kiệt đến xem, so với Bát Tí Thần Viên Trần Tuyền Cơ trước đó ngang nhau, hiển nhiên đã mò tới cánh cửa Hóa Kình, khoảng cách bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình, chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.

“Bà chủ quán cơm này là dưỡng mẫu của cậu a? Cậu có biết tại sao tôi phải đợi cho đến bây giờ không? Tôi chỉ muốn cho cậu nhìn thấy bằng mắt của cậu, cảm nhận được những người thân yêu của cậu chết trước mặt mình sẽ có cảm giác gì!”

Miêu Nhân Kiệt nói xong lời này, lòng bàn tay ấn nhẹ lên bàn, và một chiếc đũa tự động bật ra khỏi bàn.

“Chết!”

Miêu Nhân Kiệt uốn ngón tay, và chiếc đũa đột nhiên giống như như một mũi tên sắc nhọn, lao về phía sau lưng của Tô Lam!

“Hừ!”

Diệp Trần làm sao có thể để cho hắn làm tổn thương Tô Lam, cùng với lúc Miêu Nhân Kiệt ra tay, cũng uốn ngón tay búng ra, một chiếc đũa có tốc độ không thua kém đạn, đã lệch với quỹ tích ban đầu và rơi xuống mặt đất!

“Phốc!”

Trong nháy mắt đũa không cắm vào đất mà chỉ để lại một cái lỗ nhỏ trên chiếc đũa!

Tô Lam nghe thấy tiếng động, nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, lắc đầu, đi vào trong phòng bếp, hồn nhiên không biết mình đã ở tử môn quan đi một lượt.

“Cái gì?”

Khuôn mặt của Miêu Nhân Kiệt thay đổi rất nhiều, hiển nhiên không nghĩ tới, tu vi của Diệp Trần quá cao như vậy!

Mặc dù vừa rồi hắn không có sử dụng toàn bộ lực, nhưng hắn đã tấn công Tô Lam bằng đũa, đối phương rõ ràng sau đó mới phát hiện nhưng mà lại đến trước, chẳng những cản lại một kích tất sát của hắn, mà còn là sử dụng thuần túy là khí kình, không có mượn nhờ bất kỳ ngoại vật nào.

“Khí kình phóng ra ngoài! Cậu lại là…”

Diệp Trần cười lạnh,

“Hiện tại đã biết giữa ông và tôi chênh lệch bao nhiêu rồi chứ? Nể tình trước đó ông không có động thủ đối với dì Lam, hôm nay tôi tha cho ông một mạng, ông đi đi!”

Miêu Nhân Kiệt lập tức sững sờ,

“Cậu không giết tôi?”

Diệp Trần đứng dậy, đưa lưng về phái Miêu Nhân Kiệt, thản nhiên nói:

“Thừa dịp tôi còn chưa có thay đổi chủ ý, còn không cút nhanh lên?”

Hai bên đều là cao thủ, sau đó đưa lưng về phía người, là tối kỵ của võ giả, nhưng Diệp Trần hết lần này tới lần khác cứ làm như vậy.

Miêu Nhân Kiệt nhìn qua thiếu niên có thân hình gầy yếu trước mắt, suýt chút nữa không nhịn được muốn động thủ, thế nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Ở trong nửa bước Hóa Kình và tông sư Hóa Kình chân chính, nghe thấy chỉ là khoảng cách nửa bước, nhưng kỳ thực trời đất cách biệt, hắn không có một chút phần thắng nào!

“Được! Tuy rằng hôm nay cậu không giết tôi, nhưng sau này tôi vẫn sẽ tìm đến cậu để báo thù, đến lúc đó cậu cũng đừng hối hận!”

Miêu Nhân Kiệt ném xuống một câu, chuẩn bị rời đi,

“Chờ một chút!”

“Làm sao? Cậu đã hối hận nhanh như vậy rồi?”

Trong lòng Miêu Nhân Kiệt mát lạnh.

Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ chỉ vào bàn trước mặt,

“Trả tiền cơm đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.