Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 23-24

trước
tiếp

Chương 23: Một chưởng chi uy!

Diệp Trần không thể không lắc đầu, hai mắt buông xuống, nhìn trên mặt đất, giống như đang nói một mình, thấp giọng nói:

“Ngươi căn bản không biết, chính mình đang đối mặt với loại tồn tại nào!”

Diệp Trần đã hoàn toàn động sát ý, từ từ giơ bàn tay lên, đang định ra tay xử lỹ anh ba mắt, đang định động thủ, nhưng chậm rãi thu hồi.

Cùng lúc đó, ngoài cửa đã có một người xông vào,

“Ba Mắt! Con mẹ nó mày đang làm cái gì?”

Người tới chính là Tào Văn!

Sau khi đưa Diệp Trần tới phòng khách, Tào Văn vẫn đang lượn lờ ở gần đây, vừa rồi nghe người của nhà hàng nói, Ba Mắt vừa đưa người xông vào phòng khách của Diệp Trần, biết rõ chuyện lớn không tốt, thế là vội vàng chạy tới.

Mọi người thấy người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, vừa vào đã lao về phía anh Ba Mắt khiển trách một trận, lập tức thi nhau vắt mồ hôi lạnh cho anh.

Phóng tầm mắt toàn bộ thành phố Vân Châu, ngay cả những tên tuổi lớn nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, chỉ sợ cũng không dám tùy ý trách cứ đối với anh Ba Mắt như thế, người trẻ tuổi này là ai? Chẳng lẽ không muốn sống sao?

Nhưng mà, khi mà mọi người ở đây cho rằng anh Ba Mắt sẽ nổi giận, thì một cảnh làm cho mọi người không thể tưởng tượng được xuất hiện.

Chỉ thấy, anh Ba Mắt bước nhanh đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, vậy mà mặt mũi đầy vẻ lấy lòng,

“Văn thiếu! Sao ngài lại tới đây?”

Tất cả mọi người nhất thời xì xào bàn tán, có chút nhịn không được nhỏ giọng thì thầm,

“Người trẻ tuổi này là ai? Thậm chí ngay cả một người đàn ông khốc liệt như anh Ba Mắt ở trước mặt hắn, cũng phải lấy lòng như thế!”

“Không biết là công tử nhà ai?”

“Ở khu vực Vân Châu này, công tử có thể để cho anh Ba Mắt lấy lòng như thế, không có mấy người!”

“Hừ!”

Tào Văn nặng nề hừ một tiếng, lạnh lùng liếc qua Ba Mắt,

“Nếu như tao không đến, chỉ sợ mày sẽ đắc tội với khách quý của chú tư!”

Anh Ba Mắt lập tức không hiểu,

“Khách quý của Tứ gia? Hắn đang….ở đâu?”

Hắn đang nghĩ đến, có thể được Tào Tứ Gia gọi là khách quý, vậy ít nhất cũng phải là đại lão một phương, hoặc là thế ngoại cao nhân nào đó, thế nhưng toàn bộ những người bên trong phòng khách này, rõ ràng chỉ có một đám học sinh miệng còn hôi sữa a!

Tào Văn lắc đầu, không tiếp tục để ý tới Ba Mắt, bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ xin lỗi nói:

“Diệp tông…Diệp tiên sinh! là tôi không biết cách quản giáo, để người của tôi va chạm với ngài, Ba Mắt bọn họ không có đối với ngài làm ra chuyện khác người gì chứ?”

Mọi người thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức đều tròn xoe hai mắt, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Anh Ba Mắt cực lực lấy lòng vị công tử trẻ tuổi này, vậy mà vị công tử trẻ tuổi này lại hướng về Diệp Trần nói xin lỗi, hơn nữa nhìn thái độ sợ hãi kia, giống như học sinh tiểu học đối mặt với giáo viên.

Cảnh tượng này, quỷ dị không nói lên lời!

Vẻ mặt Diệp Trần lại nhẹ như mây gió,

“Anh cảm thấy chỉ dựa vào mấy người bọn hắn, có thể đối với tôi làm được cái gì?”

Tào Văn vội vàng cười làm lành nói:

“Diệp tiên sinh nói rất đúng! Bọn họ có mắt không biết thái sơn, cũng dám va chạm với Diệp tiên sinh, thực sự là không biết trời cao đất rộng! Xử trí như thế nào, còn xin Diệp tiên sinh bảo cho biết!”

Tào Văn nói như vậy, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần Diệp Trần lên tiếng, cho dù Ba Mắt kia có là tâm phúc ái tướng của chú tư hắn, cũng nhất định phải bỏ.

Không nghĩ tới, Diệp Trần chỉ tùy ý khoát tay áo,

“Được rồi! Nếu là người của anh, sau này quản giáo thật tốt mới được, hôm nay tôi cho anh thể diện, việc này không truy cứu nữa!”

Tào Văn lập tức mừng rỡ, vội vàng hướng về phía Ba Mắt ở phía sau vẻ mặt nghiêm túc,

“Thất thần làm gì? Còn không tranh thủ thời gian nhanh tới nhận lỗi với Diệp tiên sinh!”

Ba Mắt cho đến bây giờ, còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra, nghe Tào Văn nói muốn để hắn nói lời xin lỗi với một học sinh nghèo, hơn nữa còn là loại giọng điệu mệnh lệnh này, lập tức cũng có chút không vui,

Thậm chí nghi ngờ tính xác thực của Tào Văn,

“Văn thiếu, ta xem ở trên thể diện của Tứ gia, cho nên mới đối với ngài luôn luôn tôn kính có thừa, nhưng ngài cũng không thể ỷ vào sự sủng ái của Tứ gia, trước mặt mọi người làm nhục ta đi? Đứa trẻ này đến cùng có lai lịch gì? Vậy mà ngài để cho ta hướng về hắn xin lỗi!”

Không đợi Tào Văn mở miệng, Vu Cương ở một bên vội vàng chen miệng nói:

“Anh Ba Mắt, tôi biết lai lịch thằng này, hắn chẳng qua ngay cả cha mình cũng không biết là ai, chỉ là một thằng con hoang! Căn bản không có bất kỳ bối cảnh nào!”

“Láo xược!”

Tào Văn hét lớn một tiếng, đang muốn tiến lên khiển trách, lại được Diệp Trần đưa tay ngăn lại,

“Anh Tào Văn, chuyện hôm nay cùng bạn học của tôi không có bất cứ quan hệ nào, tốt hơn hết để cho bọn họ rời khỏi đây trước đi, được chứ?”

Không phải bị ép buộc, Diệp Trần vẫn không muốn ra tay giết người trước mặt bạn học của mình, nhất là Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.

Nghe được điều này, Tào Văn biết, Diệp Trần đã nổi lên ý định giết người, trong lòng không thể không thở dài một tiếng, đành phải nhẹ gật đầu.

Mặc dù Ba Mắt rất khó chịu vì bị Tào Văn bắt mình xin lỗi một học sinh cấp ba, nhưng thể diện của Tào Văn nhiều hay ít vẫn phải cho, lập tức để tiểu đệ tránh ra một con đường, thả những học sinh khác rời đi trước.

“Diệp tử, ông…”

Lúc Ngô Lỗi đi qua trước mặt Diệp Trần, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Diệp Trần vỗ vai của hắn, cười nhạt một tiếng,

“Yên tâm! Ông cùng lớp trưởng bọn họ đi xuống dưới trước chờ tôi, tôi xử lý chuyện ở đây xong, lại xuống tập trung với mọi người!”

Mà lúc Đường Thanh Nhã đi qua bên người Diệp Trần, đột nhiên nói một câu,

“Diệp Trần, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh có chuyện gì xảy ra!”

Trong lòng Diệp Trần trở nên ấm áp, biết nha đầu này có ý định sử dụng lực lượng của Đường gia.

Chỉ chốc lát, tất cả học sinh lớp 12a3, toàn bộ đã rời khỏi đây.

Diệp Trần cũng không còn cố kỵ chút nào nữa, sau khi ánh mắt đảo qua trên thân mấy người Ba Mắt, lạnh lùng nói:

“Nếu như bây giờ bọn mày quỳ xuống nói xin lỗi, có lẽ tao có thể tha cho chúng mày một cái mạng!”

Mọi người nghe được điều này, đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười ha hả, giống như nghe được một truyện cười hài hước nhất trên đời.

Gặp qua điên khùng, còn chưa bao giờ thấy có thằng nào điên rồ như vậy!

Lão đại Ba Mắt của bọn hắn là ai? Đây chính là tay chân đệ nhất thế giới ngầm ở Vân Châu, võ đạo cao thủ Ám Kình đại thành!

Ngay cả ông chủ lớn Tào Khôn Tào Tứ Gia của bọn họ, xưa nay cũng không dám tùy ý trách phạt.

Xét cho cùng nếu ép buộc một cao thủ võ đạo cảnh giới Ám Kình đại thành, hậu quả là không thể nào tưởng tượng được!

Cường giả tự có tôn nghiêm của cường giả!

“Văn thiếu, tôi không biết ngài và đứa trẻ này đến cùng có quan hệ như thế nào, tuy nhiên ngài cũng đã thấy, hắn làm nhục với tôi như vậy, tôi làm sao có thể tha cho hắn? Hôm nay cho dù Tứ gia có đích thân đến đây, tôi cũng phải cấp cho đứa trẻ này một bài học!”

Sau khi nói xong, Ba Mắt trực tiếp bước ra một bước, cũng đã đi tới trước mặt Diệp Trần, sau đó đột nhiên vung tay lên tạo thành một trảo, lao thẳng vào phía cổ họng của hắn!

“Không được!”

Tào Văn hét lớn một tiếng, đáng tiếc đã trễ mất rồi.

Người dám khiêu khích uy ngiêm của Cuồng Đế, giết không tha!

Còn chưa đợi bàn tay của Ba Mắt chạm vào thân thể Diệp Trần, cả người Ba Mắt đột nhiên như ngừng lại ở chỗ đó, không nhúc nhích được tý nào.

Hóa ra, Diệp Trần đã sớm trước hắn một bước, vỗ một chưởng trên đỉnh đầu hắn!

Bạch!

Dưới chưởng lực mạnh mẽ của Diệp Trần, đầu của Ba Mắt rõ ràng bị đánh lún vào trong l-ng ngực, dáng người vốn cao một mét tám, bị một chưởng mạnh mẽ này đập thành một người lùn cao chưa đến một mét!

“A!!”

Toàn bộ người ở trong phòng khách, sau một khoảnh khắc im lặng, đột nhiên phát ra từng tiếng kêu như heo bị cắt tiết.

P/S: Nhớ ta thích nha:)), bá đạo rồi nhé.

=======

Chương 24: Đường Thanh Nhã phiền lòng

Đại danh đỉnh đỉnh anh Ba Mắt, rõ ràng chết đi như thế!

Hơn nữa lại bị một người mặc đồng phục học sinh cất ba, môt chưởng đập chết.

Loại chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ không có một ai tin tưởng, nhưng đúng là nó đã thực sự xảy ra trước mặt mọi người, quả thực giống như nằm mơ.

Ngay cả Tào Văn biết rõ thực lực của Diệp Trần, thấy cảnh này cũng sợ ngây người,

Thực lực của Ba Mắt này, so với Đồ Phu kia còn phải mạnh hơn một chút, rõ ràng cũng không thể ngăn cản một kích của Diệp Trần, thực lực người này đến cùng mạnh đến loại trình độ nào?

“Phốc phốc!” “Phù phù!” “Phù phù!”

Đám đàn em của Ba Mắt kia, còn có cả Vu Cương, sau khi kịp phản ứng, lập tức tất cả đều bị dọa đến ngã quỵ trên mặt đất, run lẩy bẩy, ngay cả ngẩng đầu nhìn Diệp Trần cũng không có dũng khí.

Nhất là Vu Cương, hắn vừa nghĩ tới chính mình trước đó trêu chọc Diệt Trần không ít, hơn nữa còn đoạt bạn gái của hắn, lập tức ý thức muốn tự tử cũng có, đành phải liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.

Có thể đánh một chưởng thành ra như vậy, đây quả thực là ma quỷ a!

Sau một lát, tiếng nói của Diệp Trần vang lên lần nữa,

“Hôm nay chuyện xảy ra ở đây, tao không hi vọng có người ngoài biết, nếu có người dám tiết lô ra ngoài nửa chữ, tao sẽ không dễ dãi như thế này đâu! Nghe rõ chưa?”

Mọi người nghe thấy điều này, lập tức dập đầu như giã tỏi,

“Vâng vâng vâng! Chúng tôi tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài!”

“Cút đi!”

Diệp Trần tùy ý khoát tay áo.

Mọi người nghe được điều này, lập tức như được đại xá, nơi nào còn dám ở lâu, vội vàng thi nhau chau chạy bán sống bán chết.

Đợi đến khi toàn bộ mọi người rời đi, Diệp Trần liếc qua thi thể trên đất, hướng về phía Tào Văn ở một bên nói:

“Anh Tào Văn, tôi giết người của anh, anh sẽ không trách tội tôi chứ?”

Vẻ mặt của Tào Văn hơi đổi một chút, vội vàng nói:

“Làm sao dám! Là chính Ba Mắt muốn chết, không trách được người khác!”

Diệp Trần mỉm cười,

“Yên tâm! Diệp mỗ ân oán rõ ràng, đã nhận chỗ tốt từ anh, ngày sau nếu có cần, tôi sẽ trả lại anh nhân tình này ngày hôm nay!”

Tào Văn nghe được điều này, lập tức như mở cờ trong bụng,

Ân tình của một tông sư Hóa Kinh, hơn nữa còn là một tông sư Hóa Kình tiền đồ vô lượng! Lấy ra để mà so sánh, một tên Ba Mắt lại tính là thứ gì?

Ra khỏi nhà hàng, học sinh lớp 12a3, phần lớn toàn bộ đã về nhà, duy chỉ có Ngô Lỗi, Đường Thanh Nhã còn có mấy người Trần Húc Dương, vẫn đứng ở cửa nhà hàng, không có vội vàng rời khỏi.

Ngô Lỗi vag Đường Thanh Nhã thì lo lắng cho an nguy của Diệp Trần, còn về Trần Húc Dương, tự nhiên là chuẩn bị xem trò cười của Diệp Trần.

“Này! Thằng Diệp Trần này, gần đây không biết uống thuốc gì, giống như biến trở thành người khác, quả thực điên điên không có điểm dừng! Lần này đắc tội anh Ba Mắt, ta nhìn xem cuối cùng hắn như thế nào!”

Nghe được lời này của Trần Húc Dương, Ngô Lỗi lập tức giận dữ,

“Trần Húc Dương! Mẹ nó ông còn muốn một chút thể diện không? Diệp tử không để ý tới sự nguy hiểm của bản thân, bảo vệ chúng ta rời khỏi, ông còn không biết cảm ơn, lại còn đứng sau lưng nói hắn như vậy”

Trần Húc Dương bị Ngỗ Lỗi chửi mắng trước mặt mọi người, lập tức vẻ mặt có chút không nhịn được, hừ lạnh nói:

“Tôi cũng không có nhờ hắn giúp tôi, là chính hắn muốn tỏ ra anh hùng, thì trách được ai?”

“Con mẹ nó!”

Ngô Lỗi rốt cuộc không nhịn được nữa, huy quyền muốn xông tới đánh Trần Húc Dương, mấy người khác vội vàng ngăn lại.

Ngay tại lúc mấy người lôi kéo can ngăn, không biết có ai kêu lên một tiếng,

“Mau nhìn! Có người đi ra!”

Mọi người vội vàng đồng loạt hướng vào trong nhà hàng nhìn lại, chỉ thấy đám đàn em của Ba Mắt, như nhìn thấy chuyện gì mà hoảng sự, vẻ mặt từng người tái mét, điên điên, rồ rồ từ trong nhà hàng lao ra.

“Tình huống như thế nào?”

Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.

Trần Húc Dương tay mắt lanh lẹ, kéo đám người Vu Cương lại,

“Vu Cương, bên trong có chuyện gì xảy ra? Các ông tại sao hoảng hốt mà chạy?”

Đầu Vu Cương đầy mồ hôi, toàn thân phát run, hai mắt vô thần,

“Ta không biết, ta không biết…”

Vừa nói, mạnh mẽ đẩy Trần Húc Dương ra, sau đó không quay đầu lại chạy như thằng điên trên đường cái.

Lập tức mấy người càng không nghĩ ra, Vẻ mặt Ngô Lỗi lo lắng nói:

“Cũng không biết Diệp tử như thế nào rồi? Nếu không chúng ta lặng lẽ đi lên nhìn một chút?”

Trần Húc Dương cười lạnh,

“Ông muốn đi lên chịu chết không có người ngăn cản ông, chúng ta không đi!”

Sau khi nói xong lời này, Trần Húc Dương và mấy người khác cũng chạy, ở chỗ này chỉ còn lại hai người Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã.

“Đi, ta đi lên với anh!”

Đường Thanh Nhã ngược lại không sợ hãi chút nào.

Nhưng hai người vừa mới bước vào trong nhà hàng, chỉ thấy ở thang máy phía trước mở ra, một người ở trong thang máy chậm rãi đi ra, tự nhiên chính là Diệp Trần.

Hai người lập tức mừng rỡ, vội vàng chạy tới,

“Diệp tử! Ông không sao chứ? Ba Mắt không có làm khó ông đi?”

Diệp Trần mỉm cười nói,

“Sau này hắn cũng không có cơ hội này!”

Ngô Lỗi và Đường Thanh Nhã nghe được điều này, đều là vẻ mặt không hiểu, bọn họ làm sao có thể đoán được, Anh Ba Mắt có hung danh hiển hách kia, đã sớm chết dưới tay của Diệp Trần rồi.

“Không sao là tốt rồi! Tôi đã từng nghe nói, Ba Mắt này là người lòng dạ độc ác, người đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt, lần này anh có thể thoát được một kiếp, anh rất may mắn, sau này cũng không được cậy mạnh mà ra mặt nữa! Anh có biết không?”

Đường Thanh Nhã tao ra tư thế của lớp trưởng, bắt đầu ân cần dạy bảo với Diệp Trần.

Diệp Trần thầm nghĩ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không nói ra,

“Vâng vâng, tôi nghe lời của lớp trưởng đại nhân!”

Ngô Lỗi đứng ở một bên, nhìn thấy hai người như vậy, đôi mắt hơi đảo, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, thất thanh nói:

“Ai nha! Ta chợt nhớ tới có chút việc, không chơi cùng các người nữa! Diệp tử, trách nhiệm đưa lớp trưởng đại nhân về nhà, tôi coi như là giao cho ông đi! Bái bai!”

Ngô Lỗi nói xong lời này, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần nhìn trợn mắt, sau đó trực tiếp chạy mất.

“Cái tên này!”

Diệp Trần dĩ nhiên là hiểu được, Ngô Lỗi là đang cố ý tác hợp hắn và Đường Thanh Nhã, ở kiếp trước lúc học đại học, hắn và Đường Thanh Nhã suýt chút nữa trở thành một đôi, là nhờ có cái tên này giúp một tay.

Đường Thanh Nhã cũng là người cực kì thông minh, trong nháy mắt cũng cảm nhận được tâm ý của Ngô Lỗi, gương mặt xinh đẹp không thể không đỏ lên, thấp giọng nói:

“Vậy, thật ra thì tôi không cần anh đưa tôi về, tôi đã gọi điện với người trong nhà, chắc là chẳng mấy chốc sẽ có người tới đón tôi…”

Diệp Trần nhẹ gật đầu,

“Cũng được, sau khi chờ người trong nhà của ngươi đến, ta lại đi!”

Đường Thanh Nhã ngay tức khắc cảm thấy ấm áp trong lòng, gương mặt xinh đẹp càng trở nên đở hơn, thấp giọng lên tiếng,

“Ừm!”

Sau đó, sự im lặng kéo dài đến gần hai phút….

Hai người cứ như vậy đứng ở trước cửa nhà hàng, ai cũng không mở miệng nói một câu.

Đối với Đường Thanh Nhã, kiếp trước của Diệp Trần hoàn toàn chính xác có tình cảm với nàng, đáng tiếc về sau khi nàng chết thảm, chút tình cảm này cũng dần dần chôn vùi ở bên trong ký ức dài dằng dặc 800 năm, nhất là về sau ở Tu Chân giới, hắn gặp được Hi Nguyệt tiên tử người có tình cảm thân thàn với mình, trong lòng hắn không thể tiếp nhận những người phụ nữ khác trong trái tim mình.

Cho nên hiện tại hắn đối với Đường Thanh Nhã chỉ có hổ thẹn, có cảm kích, nhưng lại rất khó lại có tình yêu…

Đường Thanh Nhã thấy Diệp Trần như là người gỗ đửng ở đó, chậm chạp không nói lời nào, dần dần trở nên phiền lòng, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi.

Lúc này Diệp Trần từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, quay đầu cười nói:

“Làm sao? Lớp trưởng đại nhân thế nhưng có chuyện gì phiền lòng? Cô không ngại nói cho tôi, tôi có thể giúp cô giải quyết!”

Đường Thanh Nhã vốn chỉ là bởi vì Diệp Trần đâm ra phiền lòng mà thở dài, nhưng nghe Diệp Trần nói như vậy, chợt nhớ tới chuyện lo lắng gần đây nhất kia, không thể không thở dài một hơi nói:

“Tôi gần đây hoàn toàn chính xác là có một chuyện khó giải quyết, nhưng chuyện này anh không giúp được tôi…”

P/S: Chương thứ hai trong ngày, đừng quên ta thích nha…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.