Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 70

trước
tiếp

Chương 70: Ông xã, có thể xem như bố mẹ không?

Hai ngày sau, kết quả của kỳ thi giữa kỳ được công bố.

Theo quy tắc bình thường, Tô Hiểu Nhiên, người là thành viên đứng đầu của lớp, đồng thời là thành viên ủy ban học tập, mang bài kiểm tra trở lại lớp học.

Nhưng chân của Tô Hiểu Nhiên bị thương, Đường Nhất Vi tình nguyện nhận công việc gian khổ.

“Chanh nhỏ, cậu thử nói xem kiếp trước rốt cuộc cậu đã tích đức như thế nào mà có thể gặp được một người tốt như Mặc Hiên Sâm?”

Đường Nhất Vi ôm chồng bài thi chất cao như núi đi bên cạnh Tô Hiểu Nhiên, vừa nhai kẹo cao su vừa cảm khái nói: “Đối với một người có thân phận như anh ta, đừng nói tới chuyện dồn Dịch Quốc Thiên vào đường chết, cho dù anh ta có muốn lấy ngón tay, ngón chân của Dịch Quốc Thiên cũng chỉ là chuyện nhỏ.

“Kết quả anh ta vì để một người ngốc như cậu cảm tháy dễ chịu trong lòng, chẳng những không đối phó với tình địch của mình, ngược lại còn giới thiệu nơi làm việc Dịch Quốc Thiên?”

“Thật là người chồng tốt.”

Tô Hiểu Nhiên liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Có phải chồng tớ đã cho cậu rất nhiều tiền đúng không?”

Mới chỉ có hai ngày, đây đã là lần thứ ba mươi hai Đường Nhất Vi khen Mặc Hiên Sâm rồi.

Đường Nhất Vi liếc mắt một cái xem thường: “Chanh nhỏ, cậu nói cái gì vậy? Tớ là loại người vì chút lợi ích mà chịu khom lưng sao?”

Tô Hiểu Nhiên bĩu môi không nói gì.

“Nhưng mà.”

Đường Nhất Vi tủm tỉm cười, nói: “Mặc Hiên Sâm đã đồng ý với tớ đến khi nghỉ hè sẽ để tớ đến làm việc ở tập đoàn Tô Thị.”

Tô Hiểu Nhiên: “…”

Hai cô gái vừa nói vừa cười đã tới cửa phòng lưu trữ.

Đột nhiên cửa phòng bị đầy ra.

Hai người phụ nữ một già một trẻ từ bên trong bước ra.

Trong số hai người phụ nữ, một người là Liễu Như Loan, đã bị giam trong bệnh viện tâm thần cách đây không lâu, người còn lại là cô giáo Lưu, quản lý sinh viên của trường.

“Chào cô.”

Như thường lệ, Tô Hiểu Nhiên nhiệt tình chào hỏi giáo viên.

“Là Hiểu Nhiên.”

Cô giáo Lưu đã nhìn thấy Đường Nhất Vi đang ôm bài thi, nụ cười trên mặt càng đậm: “Nghe nói lần này em đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán?”

Tô Hiểu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Phải ạ.”

“Em thật sự rất thông minh.”

Sự yêu mến của cô giáo Lưu đối với Tô Hiểu Nhiên quả thật là không thể nói thành lời: “Học sinh đạt điểm cao đều được chào đón ở khắp mọi nơi.”

Sau khi nói xong, bà ấy còn cố ý liếc nhìn Liễu Như Loan một cái.

Tô Hiểu Nhiên khiêm tốn cười nói: “Thật ra em không phải là người quá thông minh, chỉ là có chút may mắn.

Cô giáo Lưu không khỏi khen Tô Hiểu Nhiên vài câu, lúc này mới xoay người rời đi.

Ẳ Liễu Như Loan cầm thông tin trường học sắp chuyển trường tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Ngay cả tính tình quỷ dị của nữ ma đầu cũng có thể dỗ dành được, quả nhiên tâm cơ của cậu rất sâu.”

Đường Nhất Vi cau mày: “Nói gì vậy?”

Tô Hiểu Nhiên đạt thành tích tốt, nghiêm túc học tập, giáo viên thích cô ấy có gì sai sao?

Cô cũng không cố ý muốn lấy lòng ai.

“Chính là như vậy.”

Liễu Như Loan hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Đừng tưởng rằng mình có Mặc Hiên Sâm làm chỗ dựa vững chắc, là có thể muốn làm gì thì làm.”

“Tôi ở nước ngoài học cũng chỉ bốn năm mà tôi, bốn năm sau khi tôi quay về liệu cô vẫn còn có thể ôm được cặp chân vàng kia nữa không?”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, tuy trong lòng buồn bực, nhưng vẻ mặt rất lễ phép: “Học xong bốn năm, tôi tin cậu nhất định có thể học được đạo lý làm người.”

Tính tính của cô tốt, không có nghĩa là không biết tức giận.

Liễu Như Loan lông mày dựng lên: “Ý của cậu là bây giờ tôi không biết làm người?”

“Cậu vốn dĩ không biết cách làm người.”

Đường Nhất Vi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: “Nếu Hiểu Nhiên không lên tiếng, nói không chừng bây giờ cậu vẫn đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần.”

“Hiểu Nhiên đề nghị bố cậu đưa cậu đi du học. Đó không phải là để tốt cho cậu sao?”

“Cậu ấy từ trong nước sôi lửa bỏng cứu cậu ra, ngược lại cậu không ngừng dùng lời lẽ châm chọc khiêu khích đối với cậu ấy?”

“Đúng là vong ân bội nghĩa.”

Liễu Như Loan tức giận đến mức hai mắt cảm tưởng như có thể rơi ra bất cứ lúc nào: “Tôi vong ân bội nghĩa?”

“Tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần không phải đều do cô ta hại sao?”

“Bây giờ tôi phải rời xa gia đình, tới một nơi xa lạ trong bốn năm, còn muốn tôi phải cảm ơn cô ta?”

Đường Nhất Vi bĩu môi: “Lẽ ra cậu nên cảm ơn cậu ấy.”

Hai cô gái không ai chịu thua, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

Tô Hiểu Nhiên cau mày, giơ tay kéo Đường Nhát Vi: “Bỏ đi.”

Vì lợi ích của bố Liễu Như Loan, cô không muốn có thêm bắt kỳ xung đột nào với Liễu Như Loan nữa.

“Dựa vào cái gì mà phải bỏ qua?”

“Tại sao tớ phải bỏ qua cho một người vong ân bội nghĩa như cô ta?” Đường Nhát Vi càng nói càng hăng.

“Cô nói thêm câu nữa.”

Liễu Như Loan nghiền răng nghiền lợi nhìn Đường Nhất Vi.

Sau khi trải qua vài chuyện, cô ấy biết người như Tô Hiểu Nhiên không nên trêu vào. Nhưng Tô Hiểu Nhiên không thể trêu vào, Đường Nhát Vi lại không.

Nghĩ đến đây, Liễu Như Loan vươn tay đẩy Đường Nhất Vi một cái thật mạnh.

Đường Nhất Vi đang ôm một tập bài thi, nó cao đến mức cô ấy không nhìn rõ động tác của Liễu Như Loan.

“Phanh” một tiếng, Đường Nhắt Vi ngã xuống đất, bài thi trong tay cô ấy rơi vãi khắp sàn nhà.

Lúc này, đang là giữa trưa hè.

Nơi họ đang đứng là một cái hành lang lộ thiên, xung quanh không có cửa sổ, chứ đừng nói đến chỗ trú ẩn.

Một cơn gió thổi qua, giấy tờ trên hành lang liền bay lên, một số bị thổi vào góc, một ít bị thổi lên dính vào vách tường, nhiều hơn nữa bị gió thổi bay vào không trung, rơi khắp nơi trong khuôn viên trường.

Tô Hiểu Nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, bài thi.

Đây là kết quả bài kiểm tra giữa kì của cả lớp.

Phải nhập vào hệ thống, tính toán kết quả.

Cô quay lại với vẻ mặt vô cùng đau khổ, vừa muốn hỏi Đường Nhất Vi phải làm gì, lại phát hiện Đường Nhất Vi và Liễu Như Loan đã đánh nhau rồi.

Tô Hiểu Nhiên vô cùng sốt ruột, thiếu chút nữa thì bật khóc.

“Tô Hiểu Nhiên, chuyện này em định làm sao?”

Trong phòng làm việc của giáo viên môn toán, người này liền giơ tay chọc vào trán Tô Hiểu Nhiên hung dữ nói: “Em là ủy viên ban học tập của lớp, vốn dĩ việc này phải do em làm, tại sao lại để Đường Nhát Vi làm?”

Vừa nói xong, giáo viên liền chỉ vào Đường Nhất Vi mặt mũi bầm tím đứng ở góc tường: “Em ấy cũng đã trở thành cái dạng này, làm sao có thể bảo quản tốt bài thi?”

“Em xin lỗi.”

Tô Hiểu Nhiên cụp mắt xuống, nhìn đống giấy thi đã bị xé toạc trên bàn, đúng là khóc không ra nước mắt.

“Xin lỗi là xong?”

Giáo viên môn toán tức giận: “Đây là kết quả của cả lớp.”

“Bây giờ đã thành như vậy, trừ khi cả lớp cùng nhau thi lại.”

“Lớp có hơn ba mươi người, em có thể đảm bảo mỗi người đều đồng ý chuyện thi lại một lần nữa không?”

Tô Hiểu Nhiên cắn chặt răng, không dám ngẩng đầu nhìn giáo viên: “Em…”

Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của cô, giáo viên môn toán có chút đau đầu không khỏi xoa mi tâm: “Nói thêm với em cũng vô ích.”

“Gọi điện thoại bảo bố mẹ của em tới đây, tôi sẽ nói chuyện với họ.”

Sau đó, giáo viên liền đóng sầm cửa bỏ đi: “Nếu hôm nay bố mẹ em không đến thì đừng mong được về nhà.

Tô Hiểu Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, bố mẹ?

Cô ấy không thể để cho chú, dì còn có cả bà nội biết chuyện mình gặp rắc rối ở trường được.

Hơn nữa, nếu họ đến đây, biết chuyện chân cô bị thương, nhất định sẽ càng lo lắng.

Đột nhiên, một ánh mắt sau đó đến gương mặt hiện lên trong đầu cô.

Cô quay đầu lại liếc nhìn cô gái trong góc: “Nhất Vi, cậu nói xem…”

“Ông xã, có thể xem như bố mẹ không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.