Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 64

trước
tiếp

Chương 64 : Không ăn thì thôi

Mặc Hiên Sâm thay đổi tư thế thoải mái tựa vào đầu giường, nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên đang bày ra dáng vẻ hung dữ, trong mắt hiện lên ý cười: “Tôi là đồ tồi?”

Đây có lẽ là những điều tàn nhẫn ngu ngốc nhất mà cô có thể nghĩ ra, phải không?

Đơn giản mà đáng yêu.

Tô Hiểu Nhiên phồng má lên: “Đúng, anh là đồ xấu xa.”

“Tại sao anh lại không nghe theo ý kiến của em, không cho Liễu Như Loan đi du học, còn đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần?”

“Vì sao anh phải khiến đàn anh Dịch Quốc Thiên bị đuổi việc, vì sao phải phong sát anh ấy? Anh áy đã làm sai cái gì?”

Không có gì bất ngờ, cô đem tắt cả chuyện ngoài ý muốn của hai người kia đều đổ lên đầu Mặc Hiên Sâm.

Người đàn ông có chút đau đầu xoa ấn đường.

“Vì sao em lại cảm thấy hai việc này có liên quan tới tôi?”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, trừng mắt nhìn anh: “Anh thiếu chút nữa đã giết chết Bạch Thời Thông.”

Mặc Hiên Sâm cười khổ một tiếng: “Là bởi vì chuyện lần trước của Bạch Thời Thông, cho nên em cảm thấy tôi là một người tàn nhẫn, không có tình người sao?”

Anh thừa nhận, chuyện lần trước treo Bạch Thời Thông bên ngoài, thật sự là có chút tàn nhẫn.

Nhưng chuyện này đều là do Bạch Thời Thông đáng bị như vậy.

So với những việc mà Bạch Thời Thông làm với Tô Hiểu Nhiên, Mặc Hiên Sâm một chút cũng không thầy như vậy là quá đáng.

Nếu như không phải Bạch Thời Thông là anh họ của Tô Hiểu Nhiên, nếu không phải vì anh sợ Bạch Thời Thông chết thì Tô Hải Bình sẽ không bỏ qua cho Tô Hiểu Nhiên, thì khi đấy chắc chắn anh không cho Bạch Thời Thông có cơ hội nhìn thấy mặt trời lần nào nữa.

Anh cảm thấy mình đã đủ yêu thương, nhưng trong mắt Tô Hiểu Nhiên anh lại thành loại người vô tình, tàn nhẫn?

Cô gái này còn có thể lương thiện, tốt bụng đến mức nào?

Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa thấy qua mặt xấu của thế giới này sao?

Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Không phải.”

“Em biết anh là vì em.”

Nói đến đây, những phẫn nộ mãnh liệt trong mắt cô phút chốc đã biến mắt hơn phân nửa.

Cô mím môi, nhìn Mặc Hiên Sâm, nghiêm túc giải thích: “Tuy Liễu Như Loan đối với em không tốt, nhưng cô ấy cũng là đứa con gái được yêu thương trong gia đình.”

“Bồ của cô ấy là người tốt.”

“Dịch Quốc Thiên là đàn anh của em, anh ấy cũng là người tốt, em với anh ấy không có gì cả.”

“Em cảm thấy, ông xã, anh không nên đối xử như vậy với họ.”

Mặc Hiên Sâm nhíu mày, bên môi hiện lên nụ cười tự giễu: “Em có chứng cứ gì chứng minh tất cả chuyện của bọn họ đều là do tôi sắp đặt?”

Tô Hiểu Nhiên sắc mặt tái nhợt.

Cô thực sự là không có chứng cứ, tất cả mọi chuyện đều là do cô tự suy đoán.

Ngoại trừ Mặc Hiên Sâm, ai còn có bản lĩnh lớn như vậy, ai có thể gây khó dễ cho hai người kia.

Cô không nghĩ ra được.

Cho nên cô nghĩ rằng tất cả là do anh sắp đặt.

Người phụ nữ nắm chặt hai tay lại thành nắm đắm, cô vẫn tin rằng việc này chắc chắn có liên quan tới Mặc Hiên Sâm.

Anh sở dĩ muốn cô đưa ra chứng cứ là bởi vì anh biết cô không có bằng chứng, cho nên anh không thừa nhận.

Vi thế cô mím môi, ngẩng đầu vẫn giữ thái độ cũ thành khẩn nhìn Mặc Hiên Sâm: “Ông xã, em biết anh là vì em, nhưng hai người họ…”

“Anh có thể bỏ qua cho bọn họ không?”

Lúc đó, mặt trời đã lặn về phía Tây, bên trong phòng ngủ không bật đèn.

Đôi mắt của Tô Hiểu Nhiên bướng bỉnh quật cường rực sáng, sáng đền nỗi xuyên thấu lòng người.

Mặc Hiên Sâm nheo mắt.

Cô thậm chí còn không biết sự thật có phải là anh làm hay không, liền tự mình nhận định hai người kia nhất định là do anh sắp xếp.

Còn muốn anh bỏ qua cho họ?

Đã xảy ra chuyện gì anh còn không biết, làm sao anh bỏ qua cho bọn họ được?

Đúng lúc hai người đang căng thẳng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của thím Lý: “Mời cậu chủ và cô chủ xuống dùng cơm.”

Mặc Hiêm Sâm nhàn nhạt cau mày, từ trên giường đứng dậy: “Ăn cơm thôi.”

Tô Hiểu Nhiên ngồi bên giường vẫn như cũ im lặng nhìn anh.

Mặc Hiên Sâm lại quay đầu nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp có vài phần không hài lòng: “Ăn cơm.”

Tô Hiểu Nhiên vẫn như cũ ngồi im một chỗ: “Ông xã, anh không hứa với em, em sẽ không ăn cơm.”

Mặc Hiên sâm cảm thấy buồn cười: “Hứa cái gì? Bỏ qua cho bọn họ sao?”

“Chuyện này không liên quan tới anh, muốn anh bỏ qua cho bọn họ như thế nào?”

Tô Hiển Nhiên nhíu mày: “Nhất định có liên quan tới anh.”

“Anh không hứa bỏ qua cho bọn họ, em sẽ không ăn cơm.”

Mặc Hiên sâm bị chọc giận đến nở nụ cười.

Cô gái này vẫn bướng bỉnh như trước đây.

Anh tao nhã ngồi lên xe lăn, phe phẩy xe lăn xuống lầu: “Xem ra em hẳn là không đói bụng.”

Giọng nói của người đàn ông hạ xuống, cánh cửa phòng ngủ cũng bị đóng sầm lại.

Tô Hiểu Nhiên như cũ ngồi im tại chỗ, trái tim đau đớn nhìn cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Anh đây là không quan tâm để ý cô sao?

Không quan tâm gì đến cô sao?

Một cảm giác không thể hiểu, cùng với sự tủi thân trong lòng cô cuồn cuộn bốc lên.

Tô Hiểu Nhiên yên lặng che lấy mũi cay cay, không được khóc, không thể khóc.

Vì sao cảm thấy tủi thân? Rõ ràng cô đã sớm biết, Mặc Hiên Sâm cưới cô, căn bản không phải vì thích cô.

Cô lấy anh là vì tiền, anh là đang báo đáp cô mà thôi.

Cô nên làm theo kế hoạch ban đầu, làm cô vợ ngoan ngoãn, khéo léo, hầu hạ anh mỗi ngày ba bữa, chăm sóc anh cả đời.

Nhân tiện sinh cho anh một đứa con.

Cô không nên yêu cầu quá nhiều, không nên cảm thấy tủi thân đối với anh.

Là cô không đúng.

Cô không nên có tình cảm.

Cô chỉ là một cái máy trả nợ tàn nhẫn.

Càng nghĩ như vậy cô lại càng đau khổ.

Cuối cùng cô tủi thân mà rớt nước mắt.

Rõ ràng là anh không đúng.

Cô không hề nỗi giận với anh.

Cô cầu xin anh bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng đều không được.

Nghĩ đến đây cô tủi thân cầm lấy điện thoại: “Nhất Vi.”

Trong nhà ăn ở dưới lầu, bầu không khí hết sức căng thẳng.

Ngay cả bình thường người thích ăn sườn xào chua ngọt, cũng không dám gắp lấy một miếng.

Bởi vì sườn xào chua ngọt được đặt cạnh một người đàn ông có sắc mặt u ám.

Mặc Hiên Sâm ăn vài miếng cơm với khuôn mặt lạnh lùng, đặt đũa xuống: “Bắt Ngôn.”

Thiếu niên mười ba tuổi sợ tới mức chiếc đũa thiếu chút nữa rơi xuống đất: “Anh, em ở đây.”

“Chị dâu ăn trưa từ khi nào vậy?”

Bất Ngôn nhíu mày suy nghĩ: “Mười một giờ trưa.”

Mặc Hiên Sâm càng nhíu mày sâu hơn.

Sau một lúc lâu, anh bình tĩnh mở miệng: “Dì Lý “Dạ.”

“Đem đồ ăn lên cho Tô Hiểu Nhiên.”

Bây giờ đã bảy giờ hơn, tám tiếng không ăn gì sao có thể không đói bụng.

Thật là ngu ngốc, vì chuyện của người khác, chính mình cũng không cần ăn cơm, Di Lý nghe vậy, lập tức vào bếp chọn những món ngày thường Tô hiểu Nhiên thích nhất, cùng với một bát cơm bưng lên lầu.

Năm phút sau, Di Lý khổ sở bưng thức ăn còn nguyên quay lại.

“Cậu chủ, tôi đã khuyên cô chủ rất lâu, nhưng cô chủ vẫn không muốn ăn.”

“Cô chủ nói, cậu chủ không hứa với cô ấy, cô chủ nhất định không ăn.”

Không khí trong nhà ăn nháy mắt đã giảm đi.

Mặc Hiên Sâm cầm lấy đũa ăn vài miếng, nhưng cảm thấy không ngon.

Cuối cùng, người đàn ông hung hăng đập đũa xuống bàn: “Không ăn thì không ăn. Định uy hiếp ai đây?”

“Quản gia, không được phép của tôi, không ai được phép cho cô ấy ăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.