Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 59

trước
tiếp

Chương 59: Anh vốn không mù

Tô Hiểu Nhiên nhìn Mặc Hiên Sâm, tia sáng trong mắt bắt đầu từ kinh hoàng, rồi đến khó tin, cuối cùng biến thành sùng bái cuồng nhiệt.

Quả nhiên cô không hề nhìn lầm người.

Chồng cô chính là tuyệt nhất.

Không để ý tới ánh nhìn của những người nhận lời mời mà tới, Tô Hiểu Nhiên kích động, ôm lầy gương mặt của Mặc Hiên Sâm, hôn lấy hôn đề.

Trong phòng họp, bầu không khí trở nên yên tĩnh bắt thường.

Quản gia Bạch dẫn những người này tới, thực ra họ chẳng nhận lời mời gì cả, mà là đêm qua, họ vừa bắt chuyến bay trong đêm, bay từ nước ngoài trở về. Mặc Hiên Sâm đã điều động những nhân vật cốt cán từ tập đoàn nước ngoài của mình trở về.

Ấn tượng của những tinh anh này về Mặc Hiên Sâm chỉ dừng lại ở lạnh lùng, cao ngạo, không có tình người, người sống chớ lại gần.

Cho nên, thời điểm những vị tinh anh này nhìn thấy Mặc Hiểu Sâm được Tô Hiểu Nhiên ôm, vốn gương mặt còn có phần non nớt, ôm lấy, hôn lên khuôn mặt, trong lòng các tinh anh không khỏi kinh ngạc.

“Tốt”

Mặc Hiên Sâm cưng chiều, xoa xoa đầu Tô Hiểu Nhiên: “Những người này vừa đủ bù đắp được vị trí của những người vừa mới rời đi kia.”

“Bây giờ tôi cần sắp xếp tư liệu và công việc cho bọn họ, em đi mua cho tôi ly cà phê nhé?”

Tô Hiểu Nhiên lập tức vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Nói xong, cô gái không hề có chút tâm cơ ấy mở cửa, nhanh chóng hoàn toàn biến mắt phía cuối hành lang.

Thời điểm thầy bím tóc đuôi ngựa đung đưa qua lại khi cô chạy, người đàn ông nhàn nhạt cười một tiếng.

Sau đó, anh quay đầu, trên mặt đã không còn vẻ dịu dàng thản nhiên khi đối diện với Tô Hiểu Nhiên.

Anh nhìn những người trước mắt bằng con mắt lạnh nhạt: “Cho mọi người trở về từ Châu Âu, cũng không phải để mọi người về ăn không ngồi rồi đâu.”

Anh nói về một kế hạch đề án, ném lên trên bàn làm việc: “Xem đi, nếu không có vấn đề gì, thì sẽ sớm triển khai.”

Dưới lầu toà cao ốc của tập đoàn Tô thị.

Mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần bò, Tô Hiểu Nhiên dưới lầu đã tìm mấy nhà liền nhưng đều không tìm được cà phê xay tay.

Trước đó, Tô Hiểu Nhiên đã từng quan sát, Mặc Hiên Sâm uống cà phê ở nhà đều do quản gia Bạch đặc biệt tìm người xay, sau đó pha thành cafe.

Cho nên, chắc chắn anh không thích cafe pha bột.

Cô đã tìm một vòng quanh đường bên này mà vẫn không tìm thấy được người xay, dứt khoát quyết định băng qua đường đối diện để đi tìm.

Nhưng Tô Hiểu Nhiên chẳng thể nghĩ, vào lúc ban ngày ban mặt, lại có người muốn đầy cô vào chỗ chết.

Thời điểm khi chiếc xe kia lao về phía cô, cô đang đi trên đường.

Đèn đỏ trước mặt vẫn sáng, nhưng chiếc xe kia không những không phanh lại mà ngược lại còn nhắn thêm chân ga, thẳng tắp một đường lao về phía Tô Hiểu Nhiên.

Thời điểm người qua đường xung quanh kinh hô, Tô Hiểu Nhiên mới muộn màng nhận ra.

Nhưng bây giờ căn bản là đã quá muộn rồi.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có một đôi tay cực kỳ nhanh nhẹn đã kéo cô vào ven đường.

Nhưng dù động tác đối phương đã rất nhanh, chân của Tô Hiểu Nhiên, vẫn bị va vào ống xả khói xe nóng rực.

“Cảm ơn.”

Còn chưa hết sợ hãi, Tô Hiểu Nhiên một bên vừa thở hồn hến, một bên vừa nói cảm ơn với người vừa lôi cô một cái ấy.

“Không cần cảm ơn.”

Trả lời cô, là một âm thanh trong trẻo của thiếu niên.

Cô vô thức ngẩng đầu.

Lại là Bất Ngôn.

Tô Hiểu Nhiên có chút bất ngờ.

Ấn tượng của cô với Bát Ngôn vẫn luôn không được tốt lắm, dù sao ngày đầu tiên gặp mặt, Bất Ngôn đã suýt chút nữa giết chết anh Bạch.

Cho nên cô vẫn cảm thấy cậu thiếu niên này có phần u ám, tàn bạo.

Nhưng cô lại không nghĩ rằng, vào thời khắc mấu chốt như vậy, cậu thiếu niên mà cô một mực không có hảo cảm này lại đứng ra, cứu được cô.

“Cảm ơn em, Bất Ngôn.”

Sau khi hồi phục lại cảm xúc, một lần nữa, Tô Hiểu Nhiên cảm ơn cậu ta từ tận đáy lòng.

“Chị dâu, không cần cảm ơn.”

Trên gương mặt cậu thiếu niên hiện lên nụ cười ngượng ngùng, lời lẽ vụng về: “Đó là điều đương nhiên.”

Chiếc xe kia đã đi xa.

Bắt Ngôn dìu Tô Hiểu Nhiên về tới toà cao ốc của tập đoàn Tô thị, giúp cô ngồi xuống ghế salon ở lầu một.

Tô Hiểu Nhiên còn băn khoăn về cà phê cho Mặc Hiên Sâm, thế là cô lập tức gọi điện thoại cho Đường Nhất Vi để nhờ cô ấy mua cho anh một cóc.

Trên lầu, trong phòng họp.

Quản gia Bạch nhận được tin Tô Hiểu Nhiên bị thương, từ trong điện thoại di động, ngước mắt nhìn thoáng qua những người đang nghe Mặc Hiên Sâm nói.

Lúc này, người đàn ông ấy đang lạnh lùng ngồi ở vị trí chủ trì của phòng họp. Khí thế của anh đang lan rộng, mở ra cuộc họp với sự tham gia của nhiều người khác.

Quản gia nhíu mày, quay người đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tần Kiến Trung.

“Biết rồi.”

Tần Kiến Trung nằm ở trên giường, liếc mắt, giương mắt nhìn thoáng qua Dịch Quốc Thiên, người vẫn đang chăm chú quét dọn vệ sinh cho phòng khám bệnh: “Ở toà cao ốc của tập đoàn Tô thị có một bệnh nhân bị bỏng, cậu đi xử lý một chút đi.”

Trong điện thoại, quản gia Bạch nói là Tô Hiểu Nhiên bị thương, muốn anh ta đích thân tới xem xét.

Tần Kiến Trung dẹp môi.

Nghĩ rằng anh ta sẽ tin sao?

Dựa theo sự cưng chiều của Mặc Hiên Sâm với cô nhóc kia, nếu như cô bị thương, chắc chắn phản ứng đầu tiên của anh hẳn là lập tức phái xe tới đón anh ta.

Vậy mà bây giờ, Mặc Hiên Sâm chỉ để quản gia truyền đạt lại vài lời là có thể để anh ta tới xử lý?

Tần Kiến Trung có đủ lý do để tin rằng cô không thực sự bị thương, chẳng qua chỉ là người thân nào đó của quản gia Bạch mà thôi.

Nếu chỉ là bạn bè của quản gia thì đương nhiên anh ta không cần thiết phải tự mình đi một chuyến.

Để Dịch Quốc Thiên tới xem xét, vậy là thích hợp nhất rồi.

Khoảng cách giữa phòng khám bệnh của Tần Kiến Trung và cao ốc của tập đoàn Tô thị chỗ Tô Hiểu Nhiên cũng không xa.

Tô Hiểu Nhiên đợi không tới mười phút, Dịch Quốc Thiên đã vội vàng ôm hộp dụng cụ y tế tiến đến từ đại sảnh.

Ánh mắt do dự của anh ấy đảo quanh một vòng, cuối cùng rơi xuống người Tô Hiểu Nhiên.

Vừa vặn, Tô Hiểu Nhiên cũng đang nhìn anh ấy.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, Dịch Quốc Thiên nhíu mày, vội vàng chạy tới.

Anh ấy vén ống quần của Tô Hiểu Nhiên lên, xem xét vết thương trên bàn chân cô.

“Sao em lại không cẩn thận như vậy?”

Anh ấy vừa trách cứ vừa mở hòm thuốc ra, bắt đầu xử lý vết thương cho Tô Hiểu Nhiên cần thận từng li từng tí.

“Đàn anh, sao anh lại tới đây?”

Tô Hiểu Nhiên đau đến mức phải nhíu mày, chỉ có thể nói chuyện phiếm để làm dịu cơn đau đớn.

“Có người gọi điện thoại đến, bảo anh tới giúp em xử lý một chút.”

Dịch Quốc Thiên nhíu mày, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, cũng cực kỳ cẩn thận: “Chỉ có điều, anh tưởng là bệnh nhân bình thường thôi, không nghĩ rằng lại là em.”

Anh ấy thở dài một cái, mở miệng, giọng nói có phần trách cứ: “Làm sao em lại bị bỏng tới mức này?”

“Em…”

Tô Hiểu Nhiên mắp máy môi, nhưng lại không hề lên tiếng.

Cô cũng không biết vì sao lại trở thành như thế này nữa.

“Chanh nhỏ.”

Lúc này, Đường Nhất Vi mang theo hai cốc cà phê, chạy đến bên cạnh Tô Hiểu Nhiên như gió.

Đường Nhất Vi chạy đến, ngay lập tức nhìn tháy Dịch Quốc Thiên đang xử lý vết thương cho Tô Hiểu Nhiên.

Lông mày cô ấy mạnh mẽ nhíu lại: “Sao anh lại làm chuyện này?”

Dịch Quốc Thiên cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi tới để giúp Hiểu Nhiên xử lý vết thương.”

“Chẳng lẽ một tập đoàn Tô thị to như vậy mà không thể tìm thầy một người có thể xử lý vết thương cho Chanh nhỏ được à?”

Đường Nhất Vi lạnh lùng nhếch cao lông mày, trên môi hiện lên đầy vẻ nực cười: “Anh Dịch quả thực rất có lòng tốt đấy.”

“Công việc ở trung tâm bệnh viện thì không làm, lại chạy thật xa tới giúp phụ nữ đã có chồng xử lý vết bỏng cơ à?”

Đường Nhất Vi ăn nói uyễn chuyển nhưng mỗi chữ đều giống như một mũi kéo, cắm thẳng vào trái tim của Dịch Quốc Thiên.

Dịch Quốc Thiên mím môi, yên lặng băng bó cho Tô Hiểu Nhiên: “Tôi thực sự…”

“Thực sự cái gì?”

Đường Nhất Vi liếc mắt: “Đàn anh này, đừng tưởng rằng chồng của Hiểu Nhiên là kẻ mù thì anh có thể thừa lúc vắng vẻ xông vào.”

“Tôi cho anh biết, Hiểu Nhiên hoàn toàn một lòng một dạ với chồng.”

“Mà lại…”

Đường Nhất Vi hướng mắt về phía Tô Hiểu Nhiên, chớp chớp mắt nhìn: “Máy ngày trước, con mắt của chồng Hiểu Thiên đã có thể nhìn thầy rồi một chút rồi.”

Đường Nhất Vi thao thao bắt tuyệt: “Điều này chứng minh, đôi mắt của anh ấy đã được chữa trị rất tốt.”

Cuối cùng, Dịch Quốc Thiên cũng băng xong cho Tô Hiểu Thiên một lớp băng gạc: “Em nói, mấy ngày trước bỗng nhiên anh ta đã nhìn thấy được rồi sao?”

Đường Nhất Vi bĩu môi: “Đó là điều đương nhiên. Chính Chanh nhỏ nói vậy thì còn có thể là giả à2”

Hàng lông mày của Dịch Quốc Thiên cau lại thật chặt.

Trước đó, sau khi gặp mặt Mặc Hiên Sâm tại trại an dưỡng, anh ấy quả đúng đã nghe theo Mặc Hiên Sâm, đi lấy ghi chép bệnh án mười ba năm chạy chữa của anh.

Bên trên bệnh án của anh ghi là võng mạc bị tổn thương một cách vô cùng nghiêm trọng.

Vốn không có khả năng lúc tốt lúc xấu được.

Nếu như Mặc Hiên Sâm đã thực sự có thể thấy được, vậy thì chỉ có một khả năng – anh vốn không bị mù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.