Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 49

trước
tiếp

Chương 49: Tôi muôn trải qua sinh nhật với anh ấy

Mặc dù cuối cùng Tô Hiểu Nhiên và Tần Kiến Trung không xin lỗi Liễu Như Loan, nhưng cái tát in trên mặt Tần Kiến Trung đã nói rõ mọi chuyện.

Cảnh sát cũng không làm khó bọn họ nữa.

Tần Kiến Trung ký tên, dẫn Tô Hiểu Nhiên rời khỏi.

Hai người ra khỏi cục cảnh sát, Đường Nhát Vi lao như bay đến: “Hiểu Nhiên, cậu không sao chứ?”

“Không sao.”

Tô Hiểu Nhiên nâng khuôn mặt sạch sẽ đơn thuần lên cười rạng rỡ nhìn Đường Nhất Vi: “Tớ rất tốt.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn dấu tát trên mặt Tần Kiến Trung: “Anh ấy không tốt lắm.”

Lúc này Đường Nhất Vi mới chú ý đến người đàn ông cao lớn đi ra cùng Tô Hiểu Nhiên.

“Người này là…”

“Bác sĩ riêng của ông xã tớ, bác sĩ Tần.”

Tô Hiểu Nhiên cười híp mắt giới thiệu hai người với nhau: “Đây là bạn thân của tôi, Đường Nhất Vi.”

Tần Kiến Trung nhướng mày: “Người này chính là người bạn đã chuẩn bị thuốc dành cho nam cho Mặc Hiên Sâm sao?”

Nụ cười trên mặt Đường Nhất Vi lập tức cứng đờ lại: “Là… là tôi.”

Tần Kiến Trung lắc chìa khóa xe, vừa đi về phía bãi đậu xe, vừa cười nói: “Nói ra, tôi và bạn học Đường này cũng có chỗ giống nhau đấy.”

Tô Hiểu Nhiên không hiểu: “Cái gì?”

Tần Kiến Trung mở cửa xe, cười với Đường Nhất Vi: “Tôi giống với bạn học Đường, đều rất lo lắng đến vận động trên giường của Mặc Hiên Sâm.”

Nói xong, anh ta ám muội liếc Tô Hiểu Nhiên một cái: “Không bằng cô nói cho chúng tôi biết tình hình giường chiếu của hai người đi?”

Mặt Tô Hiểu Nhiên lập tức đỏ bừng: “Anh… anh… tôi… tôi không nói.”

Dáng vẻ đơn thuần xấu hỗ này của cô, làm gì còn có dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi khi muốn đánh Liễu Như Loan nữa chứ?

Tần Kiến Trung cười nhạt, Mặc Hiên Sâm thật sự nhặt được bảo vật mà.

Cô nhóc này bình thường ngốc nghéch, đến bị người ta chêu chọc cũng chỉ đỏ mặt lắp bắp, bị người ta chế giễu nhục mã cũng không nói một lời. Nhưng không thể nghe thấy người khác nói Mặc Hiên Sâm không tốt.

Anh ta nâng mắt, thấy Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhất Vi vẫn còn đứng yên tại chỗ: “Hai công chúa nhỏ, lên xe đi, đưa hai người về nhà.”

Tô Hiểu Nhiên nhìn anh ta: “Nếu anh không hỏi tôi về vấn đề đó thì tôi sẽ lên xe.”

Tần Kiến Trung nhướng mày: “Vấn đề gì?”

Tô Hiểu Nhiên: “…”

Anh ta cố ý.

Đường Nhất Vi bắt lực kéo Tô Hiểu Nhiên lên xe: “Chanh nhỏ, cậu sợ cái gì chứ?”

“Nếu anh ta còn dám hỏi nữa, thì cậu nói với ông xã cậu. Ai sợ ai chứ.”

Tần Kiến Trung: “…”

“Nhóc con, coi như cô giỏi.”

Sau khin Tần Kiến Trung lái xe đưa Đường Nhắt Vi về nhà, lại lái xe đến nhà Mặc Hiên Sâm.

Trên đường đi qua một siêu thị đồ tươi, trên màn hình LED ở cửa siêu thị có viết cá tươi giảm nửa giá.

Tô Hiểu Nhiên vội vàng bảo Tần Kiến Trung dừng xe: “Tôi muốn đi mua cá.”

Tần Kiến Trung cau mày: “Mua cá làm gì?”

Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Tôi muốn làm cho ông xã tôi ăn.”

Cô tự nhận mình làm cá cũng khá ngon, nhưng sau khi kết hôn, cô vẫn chưa làm cho Mặc Hiên Sâm ăn.

Đúng lúc siêu thị đang giảm giá, không bằng làm một chút cho anh ăn.

Xe của Tần Kiến Trung vẫn không giảm tốc độ: “Nếu như cô muốn ăn thì có thể mua một chút.”

“Nếu như muốn làm cho cậu ấy, tôi kiến nghị cô đổi ngày khác đi, tối nay cậu ấy không ăn gì cả.”

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày, quay người hỏi anh ta: “Tại sao?”

Ba bữa của Mặc Hiên Sâm vẫn luôn vô cùng đúng giờ, sao có thể không ăn cơm tối chứ?

Tần Kiến Trung thở dài một tiếng: “Hôm nay là một ngày đặc biệt.”

Tô Hiểu Nhiên vẫn không hiểu: “Ngày đặc biệt?”

“Đúng.”

Người đàn ông thở dài: “Lát nữa cô trở về đừng nói gì cả, ăn xong thì đi nghỉ sớm một chút. Cậu ấy cần yên tĩnh.”

Tô Hiểu Nhiên càng không hiểu: “Tại sao?”

“Không có tại sao.”

Rất rõ ràng, Tần Kiến Trung không muốn giải thích với cô.

Nhưng Tô Hiểu Nhiên là một đứa trẻ xoáy vào chỗ có vần đề, khi cô đi học, bởi vì một câu hỏi số học đã dày vò giáo viên số học của mình phát khóc.

Cho nên cô ôm thái độ tìm tòi như mọi khi, luôn ngồi cạnh ghế lái hỏi Tần Kiến Trung: “Tại sao vậy?”

“Tại sao tối nay anh ấy không ăn cơm?”

“Tại sao tôi lại không thể nói chuyện?”

“Tại sao hôm nay là ngày đặc biệt?”

“Tại sao ngày đặc biệt lại không thể ăn cơm? Anh ấy cũng không có kinh nguyệt mà.”

Tần Kiến Trung: “…”

Cô gái này có mười vạn câu hỏi vì sao sao?

Cuối cùng, anh ta bất lực, chỉ đành hít sâu một hơi: “Hôm nay là sinh nhật của Hiên Sâm.”

Cơ thể Tô Hiểu Nhiên khẽ khựng lại: “Sinh nhật anh ấy?”

Không đúng, khi cô và Mặc Hiên Sâm lĩnh chứng, đặc biệt ghi nhớ sinh nhật của anh, cô còn về tra lịch, xác định sinh nhật ngày âm của anh là hơn một tháng sau nữa.

“Đúng rồi, sinh nhật ngày dương.” Tô Hiểu Nhiên hiểu ra.

Khi cô ở dưới quê, cô chú vẫn luôn làm sinh nhật theo lịch âm cho cô, tất nhiên cô cảm thấy Mặc Hiên Sâm cũng sẽ tổ chức sinh nhật ngày âm.

Hóa ra người thành phố lại tổ chức sinh nhật theo ngày dương.

Cô mím môi, có chút áy náy: “Sinh nhật của ông xã tôi nhưng tôi lại không chuẩn bị quà gì cả.”

“Không cần phải chuẩn bị quà. Cậu ấy từ năm mười ba tuổi, đã không còn tổ chức sinh nhật nữa rồi.”

Tần Kiến Trung nắm chặt vô lăng: “Cô nhất định sẽ hỏi tôi, tại sao cậu ấy không tổ chức sinh nhật cho mình đúng không?”

Tô Hiểu Nhiên gật đầu, cô đang định hỏi.

“Phục cô rồi.”

Tần Kiến Trung cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước trở nên xa xăm: “Tại vì năm mười ba tuổi đó, chị gái Hiên Sâm Mặc Thanh Thụy vì để trải qua sinh nhật với cậu ấy không màng ngày đêm vội vàng làm xong công việc ở nước ngoài, để về chúc mừng sinh nhật.”

“Nhưng tối hôm đó, xảy ra một trận hỏa hoạn.”

Cả người Tô Hiểu Nhiên đình trệ.

Trước khi gả cho Mặc Hiên Sâm, cô đã nghe qua tin đồn liên quan đến chị gái Mặc Hiên Sâm, người khác đều nói, chị gái Mặc Hiên Sâm thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn khi anh mười ba tuổi.

Cô không ngờ hôm đó vậy mà lại là sinh nhật của Mặc Hiên Sâm.

Tần Kiến Trung thở dài một tiếng: “Trận hỏa hoạn tối hôm đó rất lớn, Mặc Thanh Thụy chết tại chỗ, Hiên Sâm được cô ấy đầy từ tầng ba xuống, gãy mắt hai chân, cũng hủy luôn hai chân.”

Nhớ lại dáng vẻ lúc đầu khi Mặc Hiên Sâm toàn thân đen xì được đầy vào bệnh viện, trong mắt Tần Kiến Trung hiện lên một tia đau lòng.

Lúc đó anh chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đến bệnh viện giúp việc cho bố.

Khi nhìn thấy Mặc Hiên Sâm, anh suýt nữa cho rằng cậu ấy đã chết rồi.

Tất cả mọi người đều cảm tháy Mặc Hiên Sâm không thể sống nồi, nhưng cậu ấy dựa vào ý chí của mình, không những tỉnh lại, còn ở trên giường bệnh bình tĩnh đưa ra quyết định cho tương lai của mình.

Ngồi ở ghế phó lái, Tô Hiểu Nhiên nghe những lời Tần Kiến Trung nói, trái tim khó chịu như bị người ta bóp vậy.

Vào ngày sinh nhật của mình nhưng chị gái lại mất mạng, trong lòng Mặc Hiên Sâm nhát định là rất khó chịu đúng không?

Cô nhắm mắt nhíu mày, suy nghĩ rất lâu.

Một lúc sau, cô mở mắt ra, ánh mắt kiên định nhìn Tần Kiến Trung: “Tìm giúp tôi một cửa hàng bánh kem.

*Tôi muốn trải qua sinh nhật với anh ấy.”

Tần Kiến Trung lắc đầu: “Cậu ấy không chịu đâu.”

“Nhưng chị gái nhất định sẽ hi vọng anh ấy vui vẻ trải qua sinh nhật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.