Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 42

trước
tiếp

Chương 42: Chị dám

Tô Hiểu Nhiên hoàn toàn không hiểu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người đàn ông. Thậm chí cô còn đơn thuần giương mắt nhìn thoáng qua Dịch Quốc Thiên: “Đàn anh, chồng của em rất lợi hại. Anh để anh ấy sờ một chút là anh ấy sẽ tưởng tượng ra được bộ dạng của anh ngay.”

Dịch Quốc Thiên: “…”

Mẹ nó ai muốn để cho tên đàn ông này sờ anh ta chứ.

Mặc Hiên Sâm ngồi trên xe lăn, anh nở nụ cười đầy vẻ không phúc hậu: “Xem ra đàn anh của em không muốn để anh biết bộ dạng của anh ta.”

“Có lẽ là mặt mũi không đẹp?”

Trong giọng nói của người đàn ông khó nén được vẻ châm biếm.

Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: “Ông xã, anh nói sai rồi. Thật ra đàn anh cũng rất đẹp trai.”

Mặc Hiên Sâm cười nhạt, vẻ mặt anh mang ý khiêu khích bĩu môi nhìn về phía Dịch Quốc Thiên: “Anh không được sờ sao anh biết được.”

Tô Hiểu Nhiên ngớ ra.

Ý này là Mặc Hiên Sâm thật sự muốn biết bộ dạng của đàn anh thế nào sao?

Nhưng một người đàn ông lại sờ mặt của một người đàn ông khác, có phải là hơi gay không?

Nhưng có nói thế nào thì Dịch Quốc Thiên cũng là nam thần trước kia của cô, bị nói bộ dạng xấu, trong lòng cô cũng không thoải mái.

Đang lúc Tô Hiểu Nhiên do dự, Dịch Quốc Thiên lại cười khẽ lên tiếng: “Hiểu Nhiên, em đi lên lầu gọi chị Lưu xuống đây đi.”

“Anh có việc muốn tìm cô ấy.”

Nói xong, con ngươi lạnh lùng của anh ta liếc nhìn Mặc Hiên Sâm một cái: “Thuận tiện anh cũng có lời muốn nói với chồng em.”

Tô Hiểu Nhiên xoay đầu, đang do dự có muốn đi hay không thì Mặc Hiên Sâm ở bên này lại lên tiếng.

“Đi đi.”

“Có lẽ anh Dịch này muốn chờ em đi rồi mới để cho anh sờ anh ta một cái.”

Dịch Quốc Thiên: “…”

Tô Hiểu Nhiên bừng tỉnh, hóa ra là đàn anh đang xáu hổ.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đi về phía bên ngoài phòng giặt quần áo.

Vừa mới đi chưa được vài bước, phía sau lại truyền đến giọng nói hơi yêu chiều của Mặc Hiên Sâm: “Mang giày vào.”

Cô vỗ trán một cái, lúc này mới nhớ tới mình còn đang đi chân trần.

Cô gái có chút ngượng ngùng gãi đầu, cô chạy bịch bịch về mang giày vải vào, cài dây giày, rồi lại chạy bịch bịch rời đi.

Lúc đi đến cửa, còn không quên đóng cửa lại.

Cửa phòng được đóng lại, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng bước chân trên đôi giày vải đi trên hành lang của cô.

Mặc Hiên Sâm thản nhiên nhếch môi, anh giương mắt nhìn thoáng qua Dịch Quốc Thiên ở trước mặt: “Dường như anh Dịch có chuyện muốn nói với tôi.”

Dịch Quốc Thiên híp mắt, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Mặc Hiên Sâm: “Anh thật sự là người mù sao?”

Vừa rồi lúc Tô Hiểu Nhiên rời đi, ngay cả anh ta cũng không hề chú ý tới Tô Hiểu Nhiên không mang giày, sao người mù này lại biết được?

Thế mà lại còn có thể nhắc nhở cô nữa.

“Nếu tôi nhớ không lầm, anh Dịch là bác sĩ khoa chỉnh hình.”

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Mặc Hiên Sâm gác lên trên tay vịn của xe lăn, anh nhẹ nhàng gõ vào tay vịn bằng da thật: “Bác sĩ khoa chỉnh hình cũng có thể vượt biên thảo luận về việc ở khoa mắt sao?”

Dịch Quốc Thiên cười lạnh: “Cảm giác mà anh Mặc cho tôi, thật sự không giống như một người không nhìn thấy.”

Thậm chí anh ta có thể cảm nhận được, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông này xuyên qua tắm vải màu đen dừng lại trên người anh ta.

Điều này làm cho anh ta cực kỳ không thoải mái.

Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Vậy ở trong mắt anh Dịch người mù nên có bộ dạng thế nào?”

“Hẳn là khúm núm, gặp chuyện thì sợ sệt, gặp phải người động tay động chân với vợ của tôi vẫn có thể lui ra nhường đường sao?”

Dịch Quốc Thiên luống cuống một lát, đột nhiên anh ta nhớ tới gì đó, trong nháy mắt ánh mắt của anh ta lạnh thấu xương.

Anh ta cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía Mặc Hiên Sâm: “Làm sao anh Mặc biết tôi động tay động chân với Tô Hiểu Nhiên?”

Không phải anh không nhìn thấy cái gì hết sao?

Anh ta đi từng bước về phía Mặc Hiên Sâm, nhưng người đàn ông ngồi trên xe lăn kia lại dường như không phát hiện ra, khuôn mặt anh trầm tĩnh ngồi ở nơi đó, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Xem ra anh Dịch thật sự động tay động chân với vợ của người khác.”

“Thân là sinh viên của học viện y khoa thành phố Lưu Sa, bác sĩ khoa chỉnh hình trẻ tuổi nhất ở bệnh viện trung tâm của thành phố Lưu Sa, làm ra loại chuyện bỉ ổi như này, dường như anh Dịch căn bản không cảm thấy nhục nhỉ?”

Dịch Quốc Thiên nhướn mày: “Cùng với hành vi ỷ vào mình có tiền mà ép cưới cô gái ở nông thôn đơn thuần như anh Mặc, tôi không hề cảm thấy việc mình làm có gì không đúng cả.”

Anh ta đứng trước mặt Mặc Hiên Sâm, thừa dịp Mặc Hiên Sâm không chú ý giơ tay muốn vạch tắm vải đen trên mắt ra.

Mặt Mặc Hiên Sâm vẫn không chút thay đổi mà ngồi trên xe lăn như cũ, nhưng bàn tay to với khớp xương rõ ràng lại giữ được cổ tay của Dịch Quốc Thiên một cách chuẩn xác.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, cả người Dịch Quốc Thiên bắt đầu run nhẹ.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, đau đến mức ngay cả giọng nói chuyện cũng trở nên đứt quãng: “Buông…

Buông ra.”

Bên môi Mặc Hiên Sâm vẫn mang theo ý cười thản nhiên như cũ: “Anh Dịch cảm thấy hứng thú với đôi mắt của tôi như vậy sao?”

Dịch Quốc Thiên cắn răng, anh ta vươn tay kia ra gỡ tay anh, nhưng làm thế nào cũng không gỡ ra được.

Dứt khoát, anh ta trực tiếp dùng cả tay chân, muốn gỡ tay của Mặc Hiên Sâm ra.

Nhưng động tác tránh né của Mặc Hiên Sâm nhanh hơn, trải qua mấy lần giao đấu, Dịch Quốc Thiên chẳng những không chiếm được tiện nghi, ngược lại cỗ tay bị chế trụ của anh ta lại càng đau hơn.

Cuối cùng, vào lúc anh ta gần như hết sức, Mặc Hiên Sâm buông tay, hung hăng vung tay anh ta ra.

Cả người Dịch Quốc Thiên thoát lực ngã xuống đất.

Cánh tay bị bóp đến phát đau của anh ta hung hăng đập vào vỏ kim loại cứng rắn của máy giặt bên cạnh.

Anh ta híp mắt, xoa cổ tay đau đớn, hung tợn cắn răng: “Anh… anh căn bản không phải người mù.”

“Không, tôi là người mù.”

So với Dịch Quốc Thiên đầu đỗ đầy mồ hôi, Mặc Hiên Sâm lại thoải mái tựa như người không có việc gì.

Thậm chí anh còn hòa nhã ném chiếc khăn tay đặt bên cạnh xe lăn qua cho Dịch Quốc Thiên: “Lau đi.”

Con ngươi của Dịch Quốc Thiên càng lạnh hơn: “Vì sao anh lại giả thành người mù?”

“Nói lại lần nữa, tôi chính là người mù.”

“Nếu như anh Dịch không tin, anh có thể đi tra hồ sơ của tôi cùng với tất cả báo cáo kiểm tra sức khỏe từ lúc mười ba tuổi đến hai mươi sáu tuổi của tôi.”

Thái độ ung dung này của anh làm cho Dịch Quốc Thiên hung hăng nhíu chặt mày lại: “Anh thật sự không nhìn thấy?”

“Ừm.”

“Vậy anh… sao anh lại biết vừa rồi Hiểu Nhiên không mang giày?”

“Đàn anh.”

Đột nhiên, cửa phòng giặt quần áo bị người mở ra, Tô Hiểu Nhiên khiếp sợ nhìn Dịch Quốc Thiên tê liệt ngồi trên mặt đất.

Tình huống gì vậy?

“Quốc Thiên.”

Chị Lưu đi theo phía sau Tô Hiểu Nhiên hét lên một tiếng, một tay cô tay đẩy Tô Hiểu Nhiên qua một bên rồi trực tiếp vọt vào trong.

Tô Hiểu Nhiên bị đẩy đến mức cả người đều nghiêng về một bên, cũng may Mặc Hiên Sâm kéo cô lại kịp thời.

“Quốc Thiên, cậu không sao chứ?”

Chị Lưu ân cần niềm nở đỡ Dịch Quốc Thiên ngòi trên mặt đất đứng lên: “Sao lại ngã trên mặt đất vậy?”

Nói xong, cô ta trừng mắt nhìn về phía Mặc Hiên Sâm một cái mang theo ý cảnh giác: “Có phải là anh không?”

“Cái tên mù chết tiệt ngồi trên xe lăn kia, anh đã làm gì với Quốc Thiên hả?”

Lời của chị Lưu vừa nói xong, Tô Hiểu Nhiên đã nhíu mày chắn trước mặt Mặc Hiên Sâm: “Chị Lưu, xin chị nói chuyện tôn trọng một chút.”

Chị Lưu hừ lạnh một tiếng: “Xem ra tên mù chết tiệt này là cô dẫn tới?”

“Tôi cứ nói chuyện không tôn trọng đó thì làm sao?”

Cô ta cười lạnh buông Dịch Quốc Thiên ra rồi đi về phía Mặc Hiên Sâm: “Tôi chẳng những muốn mắng anh ta là tên mù chết tiệt, tôi còn muốn ném anh ta ra ngoài trước mặt cô nữa kìa.”

Tô Hiểu Nhiên nắm chặt hai tay lại: “Chị dám.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.