Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 25

trước
tiếp

Chương 25: Xin hãy để tôi đưa cô về nhà

Tô Hiểu Nhiên cau mày, vừa muốn trả lời ông Chu không cần phải phiền phức như vậy thì bên tai liền vang lên một trận náo loạn.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thầy Liễu Thanh Hùng đã gần năm mươi tuổi đang cung kính đi tới trước mặt cô: “Thưa mợ, tôi thay tài xế Chu đến đón mợ về.”

Xung quanh bỗng chốc xôn xao.

Ánh mắt của Liễu Thanh Loan trừng lên thật to: “Bồ!”

Liễu Thanh Hùng quay đầu hung dữ nhìn cô ta: “Bố đang làm việc!”

Nói xong ông ta quay đầu lại, cung kính mỉm cười với Tô Hiểu Nhiên: “Thưa mợ, mời đi bên này.”

Tô Hiểu Nhiên chỉ cảm thầy da đầu tê dại.

Người mà ông Chu bảo thay thế ông ấy đi đón cô lại là bố của Liễu Thanh Loan?

Những lời bàn tán xung quanh càng thêm náo nhiệt, sắc mặt của Liễu Thanh Loan lúc xanh lúc đỏ.

Một lúc lâu sau, cô ta chạy tới ngăn Liễu Thanh Hùng lại: “Bố, bố đang đùa sao? Bồ là thân phận gì? Vậy mà lại giống như cấp dưới đi đón ả khốn Tô Hiểu Nhiên này về nhà chứ?”

“Người đàn ông bao nuôi cô ta rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Bó, bó…”

“Bốp!”

Lời của Liễu Thanh Loan chưa kịp nói xong, Liễu Thanh Hùng đã tát cô ta một cái: “Người như mợ đây, cũng đến lượt người như con có thể tủy tiện bàn luận sao?”

Liễu Thanh Loan bị bố cô ta tát một cái choáng váng mặt mày.

Mấy học sinh xung quanh cũng chết lặng.

Tô Hiểu Nhiên miễn cường ho nhẹ một tiếng: “Cái này, hay là để tôi tự đi về đi.”

Nói xong, cô xoay người tự mình đi tới trạm xe buýt, nhưng lại bị Liễu Thanh Hùng dẫn theo người chặn lại.

“Thưa mợ, hãy để tôi đưa mợ về nhà.”

Sắc mặt người đàn ông gần ngũ tuần như muốn van xin: “Con gái tôi không hiểu chuyện, mợ tuyệt đối đừng chấp nhặt với nó.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Tôi không có tức giận.”

“Nhưng cậu nhà tức giận rồi.”

Vẻ mặt Liễu Thanh Hùng vô cùng khó coi: “Cậu chủ cho tôi một cơ hội để sửa đổi, chính là để tôi đi đón cô về, nếu như cô từ chối, tôi…”

Khuôn mặt người đàn ông trung niên này như sắp khóc: “Nếu như cô không nề mặt tôi, tôi sợ là tối nay sẽ phá sản mắt…”

Tô Hiểu Nhiên: “Ông… đang đùa sao?”

Tuy rằng nhà họ Mặc quả thực là một tay che trời ở thành phố Lưu Sa, nhưng dù sao Mặc Hiên Sâm cũng chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi bị nhà họ Mặc ném ra bên ngoài, làm sao có thể có sức ảnh hưởng lớn như vậy?

Như nhìn thấu được sự nghi ngờ trong mắt Tô Hiểu Nhiên, Liễu Thanh Hùng thở dài: “Có vẻ như mợ vẫn chưa đủ hiểu cậu chủ rồi.”

Dưới sự nài nỉ của Liễu Thanh Hùng, cuối cùng Tô Hiểu Nhiên ngoan ngoãn ngồi yên trong chiếc xe Lincoln.

Sau khi lên xe, cô nghe rõ ràng tiếng cãi vã của Liễu Thanh Loan và Liễu Thanh Hùng ở bên ngoài.

Liễu Thanh Loan dường như đang khóc, nhưng giọng điệu của Liễu Thanh Hùng không hề có chút tình cảm nào.

Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Hùng đã mắng Liễu Thanh Loan dữ dội trước khi lên xe.

Không lâu sau khi xe khởi động, Tô Hiểu Nhiên nhận được tin nhắn của Liễu Thanh Loan: “Cô đợi đấy!”

Tô Hiểu Nhiên cũng không lên tiếng, âm thầm xóa đi.

Chẳng máy chốc, xe đã đến trước cửa biệt thự nhà họ Mặc.

Liễu Thanh Hùng cung kính mở cửa xe, làm động tác “mời” rồi dìu Tô Hiểu Nhiên xuống xe.

Quản gia của biệt thự đang đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên xuống xe, sắc mặt lạnh lùng căn dặn Liễu Thanh Hùng có thể đi rồi, sau đó đưa Tô Hiểu Nhiên trở về biệt thự.

Trong phòng khách, một người đàn ông với tắm lụa đen che mắt đang ngồi trên xe lăn và nhâm nhi tách một tách trà.

Nghe thấy tiếng cô bước vào, người đàn ông nhẹ giọng nói: “Qua đây thử đi, trà mới của năm nay.”

Tô Hiểu Nhiên mím môi, thận trọng đi tới, cầm lấy tách trà mà anh đưa qua, nhấp một ngụm.

“Như thế nào.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Tô Hiểu Nhiên lại uống một ngụm: “Không biết nữa.”

“Em không hiểu máy thứ này… em cảm thầy chẳng khác gì nước cả.”

Người đàn ông mỉm cười, cầm lấy chén trà trong tay cô, rót một chén khác, tự mình uống cạn: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Tô Hiểu Nhiên cau mày: “Sau này có thể đừng cho người đến đón em được không.”

“Em đã xem tuyến đường xe buýt rồi, từ trường học về nhà chỉ đi hai chuyến xe, rất thuận tiện.”

Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi: “Để em tự bắt xe buýt về nhà, bạn học của em sẽ không bàn tán về em nữa sao?”

Tô Hiểu Nhiên vô cùng sửng sốt: “Anh… anh biết hết rồi sao?”

Nhưng nghĩ lại, anh có thể bảo bố của Liễu Thanh Loan đến trường đón cô, chắc cũng nắm chắc những chuyện xảy ra ở trường học rồi chăng?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi lén lút liếc nhìn Mặc Hiên Sâm thêm vài lần.

Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ rằng mình cưới một người tàn tật và phải chăm sóc anh ta suốt đời.

Nhưng hiện tại, anh càng lúc càng khiến cô khó mà nắm bắt được.

Thậm chí, cô còn cảm thấy một người khỏe mạnh như mình, người lại còn phải để anh chăm sóc…

Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhếch môi: “Lẽ nào em thật sự cho rằng, tôi là một tên mù hai tai không nghe chuyện ngoài cửa số sao?”

Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó, có vài phần châm chọc.

Tô Hiểu Nhiên vội xua tay: “Không có không có!”

“Em chỉ là cảm thấy lạ…”

“Không có gì phải lạ cả.”

Mặc Hiên Sâm rót một tách trà khác nhấp một ngụm: “Em nói em muốn chăm sóc tôi, chẳng qua tôi chỉ là có qua có lại mới toại lòng nhau mà thôi.”

Tô Hiểu Nhiên: “…”

Chuyện này cũng có thể có qua có lại mới toại lòng nhau à?

Hơn nữa, dường như cô cũng không thật sự chăm sóc anh tới đâu cả?

Ngoại trừ lần đó ở nhà cũ của nhà họ Mặc …

Nghĩ đến dây, cô cởi cặp sách đặt trên ghế sô pha: “Cảm ơn anh, tối em em làm cho anh một món ngon?”

Khi còn ở quê, một mình cô có thể nấu ăn cho cả nhà, chú thím còn khen cô nấu ăn rất ngon!

Cô không có gì để trả ơn anh, nhưng cô có thể làm những việc như nấu ăn.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhàn nhạt nhếch môi: “Được.”

Nói làm thì làm.

Mười phút sau, người phụ nữ mặc tạp dề màu hồng đã chui vào trong nhà bếp.

Lần trước làm bữa sáng cô đã quen với những dụng cụ thiết bị trong nhà bếp, lần này làm lại cũng đã quen tay hơn.

Động tác nâu ăn của Tô Hiểu Nhiên rất thuần thục, ban đầu, thím Lý còn mang theo một vài người hầu đề giúp cô, nhưng sau đó phát hiện, căn bếp này chỉ cần một mình cô là đủ rồi.

Nhìn một người phụ nữ đang chăm chỉ bận rộn trong bếp như một con ong, một nụ cười nở trên môi Mặc Hiên Sâm.

Quản gia đứng bên cạnh cau mày nói: “Thưa cậu, mấy ngày nay cậu đã trọng dụng hai thủ hạ là nhà họ Cố và Liễu Thanh Hùng… đặc biệt là hôm nay Liễu Thanh Hùng, nếu có người có ý định điều tra, sẽ sớm phát hiện mối quan hệ phía sau của cậu và tập đoàn Liễu Thị… “

Giọng ông ấy vô cùng lo lắng: “Bây giờ vẫn chưa phải là thời gian để lật bài, bây giờ cậu vì mợ mà động dụng nhiều thế lực như thế, có phải là …”

Ý tứ của quản gia rất rõ ràng.

Kế hoạch của Mặc Hiên Sâm bồ trí nhiều năm như vậy không thể vì một Tô Hiểu Nhiên mà mắc sai lầm.

Người đàn ông bịt dải lụa đen bịt mắt tỏ vẻ không hài lòng: “Tôi tự có chừng mực.”

Một tên “phế nhân” tàn tật nhiều năm như anh, nay lại cưới một người vợ không có tính nguy hiểm như Tô Hiểu Nhiên, những người đó căn bản sẽ không chú ý đến anh.

“Hay là… cần thận vẫn hơn.”

Quản gia vẫn không thể không nhắc nhở.

Mặc Hiên Sâm dựa vào trên xe lăn, nhắm mắt lại: “Gần đây ông càng lúc càng nói nhiều đấy, là do ở cạnh tôi mệt lắm sao?”

“Nếu vậy, tôi có thể cho ông nghỉ ngơi một thời gian đến chỗ Bát Ngôn huần luyện.”

Quản gia tái mặt, cuối cùng cũng đành ngậm miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.