Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ

Chương 89

trước
tiếp

CHƯƠNG 89: ÂN ÁI XUẤT SẮC CHO MỘT TRĂM ĐIỂM

Đột nhiên, ba chữ kiêu ngạo lại bá đạo truyền tới, hai người trong phòng đều sửng sốt.

Đào Khánh Trần kết thúc động tác kiểm tra, tự nhiên để một tay vào trong túi áo blouse trắng, không có vì hành vi đột ngột xông vào của Lưu Nguyên Hào mà lộ ra sự hoảng loạn.

Mà đáy mắt của Diêu Lan Hạ lại đơ một trận, muộn như vậy rồi anh sao lại đến đây?

Bước chân của Lưu Nguyên Đào chậm lại, theo sự lại gần của anh, trong sự thanh mát mang theo mùi cây cỏ nhàn ngạt xộc vào mũi của cô, giống như trong không khí bị phun vào thuốc mê hồn, khiến nhịp tim cô không tự chủ mà đập nhanh.

Ký ức cuối cùng của cô dừng ở trên lưng của anh, vẫn nhớ cô nằm bò trên tấm lưng dày rộng ấm áp của anh, anh đi từ từ, tràn ngập trong mũi là hơi thở dễ dịu trên người anh, còn cả hương thơm của hoa hồng chùm dọc đường.

Vốn dĩ ngủ say mấy tiếng hồng đồ và sự khó chịu trên người đã khiến cô hơi quên mất sự mờ ám rõ ràng đó, nhưng anh vừa xuất hiện, vừa tiến lại gần, cô lại muốn đắm chìm rồi.

Lông mày của Diêu Lan Hạ nhíu lại: “Anh sao lại tới đây?”

Đôi mắt thâm thúy của Lưu Nguyên Hào không có nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, mà xa lạ nhìn Đào Khánh Trần: “Bác sĩ Đào đối với bệnh nhân luôn như vậy sao?”

Phải rồi, trên giường để đầy đồ ăn, há là điều một bác sĩ bình thường nên làm vì bệnh nhân? Rõ ràng cách làm của Đào Khánh Trần đã vượt quá quy tắc ước định nào đó.

Đào Khánh Trần cũng không có hoảng loạn, anh ta khẽ mỉm cười với Lưu Nguyên Hào, nụ cười nho nhã sạch sẽ nhìn không ra có chút gì đi quá giới hạn: “Tự nhiên không phải.”

Anh ta vừa nói như vậy, Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, tuyệt đối đừng vào lúc này khơi chiến, biểu cảm của Lưu Nguyên Hào dường như đã muốn phát hỏa rồi, một bác sĩ như Đào Khánh Trần đâu phải là đối thủ của anh?

Trong khoang mũi của Lưu Nguyên Hào hừ lạnh một tiếng.

Đào Khánh Trần nói tiếp: “Bởi vì bác sĩ Diêu không phải là bệnh nhân bình thường, cô ấy còn là nhân viên công tác của bệnh viện này, là người rất đắc lực, đối diện với nhân tài hiếm có, đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn.”

Một phen giải thích, hợp lý lại có cơ sở, từ trong giọng nói của Đào Khánh Trần lại là thấy rõ sự lịch sự và không có gì để chỉ trích.

Lưu Nguyên Hào không thèm để ý đến lời thoái thác đường hoàng của anh ta, trong lòng sớm đã có tham vọng qua đáng không nên có, lại muốn dùng mấy lời ít ỏi đánh lại anh?

Quả thật quá xem thường cậu Hào.

Lưu Nguyên Hào cất bước đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy đồ hai của hai người ở trên bàn, tự nhiên mà kiêu ngạo nhếch môi nói: “Quả nhiên là chăm sóc chu đáo, không chỉ chuẩn bị đồ ăn tối cho bệnh nhân, còn chuẩn bị một phần cho người nhà.”

Miệng của Diêu Lan Hạ há ra: “Lưu Nguyên Hào, cái này…”

“Sao vậy? Sợ không hợp khẩu vị của tôi sao? Nơi này là bệnh viện, tôi có thể châm chước.”

Anh nói xong, ngón tay ngọc ngà cầm đôi đũa dùng một lần lên, không có vội ăn, mà ngước mắt nhìn Đào Khánh Trần ở một bên đang rất không vui: “Bác sĩ Đào, sao không chuẩn bị một phần cho mình, có thể ăn cùng nhau.”

Diêu Lan Hạ cảm thấy mặt của mình đã đen xì rồi, cái đòi mạng là cô lén nhìn sang Đào Khánh Trần, cảm thấy trên đỉnh đầu anh ta có ba vạch đen, đè xì áp chế cảm xúc nào đó của anh ta.

Đây là bữa tối mà Đào Khánh Trần chuẩn bị cho anh ta và cô, bản lĩnh giọng khách át giọng chủ này của Lưu Nguyên Hào rốt cuộc là học được từ đâu thế? Bá đạo như vậy, thật là khiến người ta lau mắt mà nhìn.

“Không cần, tôi còn có việc, anh ở đây ăn.” Giọng nói ôn nhuận của Đào Khánh Trần có hơi căng, đủ thấy sự bực tức trong lòng anh ta.

“Như vậy à…” Lưu Nguyễn Hào cầm đũa lên, gắp một chiếc bánh bao kim sa bên trong đĩa lên: “Há miệng, nếm thử xem có ngon không.”

Diêu Lan Hạ đột nhiên bị sét đánh, mặt mày sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao đưa tới miệng mình, ăn? Lưỡi rất đau, Đào Khánh Trần càng không thoải mái, không ăn sao? Cậu Hào nhìn tuy trong mắt có một chút ý cười, nhưng kỹ thuật giấu dao trong nụ cười, anh là lò lửa đang cháy đấy.

“Anh Lưu, lưỡi của bác sĩ Diêu có vết thương, sợ rằng không thể ăn đồ ăn, quá trình nhai cũng sẽ làm tổn thương đến lưỡi.” Đào Khánh Trần giải thích.

Lưu Nguyên Hào nhíu mày, sự kinh ngạc vụt qua trong mắt: “Lưỡi bị làm sao?”

Cho nên vừa rồi, anh ta là đang kiểm tra lưỡi giúp cô sao?

Diêu Lan Hạ thuận miệng nói: “Không có gì, ăn cơm cắn phải.”

Đào Khánh Trần nhíu mày, nhìn vết thương, không phải là đơn giản ăn cơm cắn phải như thế.

Nếu đã như thế…

Lưu Nguyên Hào cầm bát cháo táo đỏ hạt sen lên, dùng chìa múc một chìa, đưa lên miệng của mình thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng của cô: “Không nóng rồi, ăn một miếng, không cần nhai trực tiếp nuốt xuống.”

Diêu Lan Hạ lén nhìn ánh mắt và biểu cảm của Đào Khánh Trần, cảm thấy trong lòng của bác sĩ Đào lúc này là sụp đổ rồi, ở trước mặt Đào Khánh Trần, kịch của Lưu Nguyên Hào diễn quá đỉnh, thậm chí có hơi quá rồi.

Anh cố ý tỏ ra ân ái, chính là khiến anh ta khó chịu.

Anh có thể, nhưng cô không thể.

“Lưu Nguyên Hào, anh tự mình ăn đi, tôi không muốn ăn.” Cô đẩy chìa ra, quyết định không há miệng.

Chiếc thìa của cậu Hào vẫn cứng đầu để bên miệng cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính giống như đang dỗ dành trẻ con: “Ngoan, ăn một miếng, không ăn cơm sao mà dưỡng cơ thể được?”

Mặt của Diêu Lan Hạ hoàn toàn đen xì rồi, cậu Hào anh diễn kịch có thể đừng đạt như vậy được không!

Cái tay Đào Khánh Trần để trong túi đang siết chặt, ai nhìn không ra dấu vết cố tỏ ra dịu dàng đó của cậu Hào lúc này, dù sao anh là chồng của cô, mặc kệ anh làm cái gì đều là hợp tình hợp lý.

Diêu Lan Hạ bất lực, chỉ đành há miệng ăn một miếng, cháo đã nguội rồi, không có phỏng lưỡi, khi vào miệng còn có ít vị ngọt, cô thật sự đói rồi, còn muốn ăn thêm một miếng.

“Tôi tự mình ăn.” Cô muốn đón lấy cái bát, anh không nhường, lại múc một cháo, đưa cho cô: “Cô bây giờ thân thể suy nhược, để tôi.”

“…”

Đào Khánh Trần thấy cảnh này, nhấc chân muốn đi: “Hai người từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước một bước.”

Ai biết anh ta còn chưa đi, Lưu Nguyễn Hào nhìn đồng hồ treo trên tường, tự nhiên lại lạnh lùng nói: “Làm phiền phó viện trưởng Đào mở TV lên.”

Diêu Lan Hạ cắn răng đè thấp giọng: “Anh có xong chưa hả?”

Anh dùng ánh mắt trả lời: “Sao hả? Đau lòng cho anh ta?”

Đào Khánh Trần cần điều khiển mở TV lên: “Xem chương trình gì?”

Cậu Hào thuận miệng nói: “Xem kênh Thủ Đô đi.”

Đào Khánh Trần chọn kênh-

“Tin tức mới nhất, tập đoàn Khang Thị được biết tới là công ty hàng đầu trong lịch vực công nghệ điện tử, hôm nay đột nhiên tuyên bố đã bị MBK thu mua, tính tới thời điểm tung tin, Khang Thị không có ai ra mặt giải thích.”

Trong mắt Diêu Lan Hạ đột nhiên lóe lên sự kinh ngạc: “MBK thu mua Khang Thị sao?!”

Mà cậu Hào tổng giám đốc của MBK, lúc này đang cầm chìa đút cháo cho cô gái trên giường bệnh, không để tâm nói: ‘Ừm, không ngờ miệng của phóng viên lại nhanh như vậy.”

Lông mày của anh nhíu lại, giống như khổ não hiện nay muốn khiêm tốn làm chút gì đó đều không được rồi.

Sau đó, tin thứ hai công bố!

“Sau khi thu mua tập đoàn Khang Thị, có người ở trên đường quốc lộ A1 phát hiện cậu cả Khang Thành Kiệt của tập đoàn Khang Thị ngồi trong chiếc Lamborghini sang trọng xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, đâm qua lan can và phát nổ ngay tại chỗ, Khang Thành Kiệt cùng một cô gái đã chết tại chỗ, quá trình cụ thể xin hãy theo dõi phóng sự của phóng viên ở hiện trường tường thuật lại…”

Diêu Lan Hạ ngẩn người rồi!

Vừa rồi tập đoàn Khang Thị bị thu mua cô còn tưởng chỉ là tranh cạnh trên thương trường của Lưu Nguyên Hào gây nên, nhưng nhìn thấy tin tức Khang Thành Kiệt chết, cô không thể không liên tưởng!

Cô vào khách sạn gặp phải Khang Thành Kiệt, chuyện trúng độc tuy không có chứng cứ, nhưng Khang Thành Kiệt bị Lưu Nguyên Hào dạy dỗ qua có hiềm nghi lớn nhất.

Vậy thì, chuyện bắt cóc cũng là anh ta làm sao?!

Diêu Lan Hạ kinh ngạc nhìn Lưu Nguyên Hào: “Anh… sao…”

Anh sao biết là anh ta? Cái chết của anh ta có phải là anh làm?

Cô có một bụng nghi vấn, cậu Hào chỉ nhàn nhạt nói: “Há miệng, quá nguội không ngon.”

Cô máy móc há miệng, ngậm cháo trong miệng quên cả cơn đau ở lưỡi, Khang Thành Kiệt vậy mà chết rồi!

Đào Khánh Trần không hiểu, anh ta không biết chuyện Diêu Lan Hạ bị bắt cóc, bởi vì cậu Hào đã phong tỏa tin tức.

Anh ta càng không biết trước đó xảy ra chuyện với hai người, bởi vì cậu Hào một mình cầm súng đi.

Cho nên, anh ta đứng ở đây giống như là một người ngoài cuộc, không chen được vào cuộc đối thoại của bọn họ.

Diêu Lan Hạ trợn tròn mắt: “Cái chết của Khang Thành Kiệt… thật sự là tai nạn xa sao?”

Sẽ không trừng hợp như vậy, hơn nữa anh tại sao chọn vào lúc này để cô nhìn thấy, không phải chính là muốn nói cho cô biết thù lớn đã báo rồi sao?

Lưu Nguyên Hào thổi cháo: “Cái này sợ rằng phải hỏi chính anh ta rồi. Nào, ăn thêm một miếng.”

Một miệng rồi một miếng, cô gần như ăn hết cháo trong bát.

Đào Khánh Trần cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn được nữa, tâm trạng nặng nề rời khỏi phòng bệnh.

Bên tai nghe thấy người thứ ba đi xa, cậu Hào để bát xuống, thay đổi sự dịu dàng chu đáo vừa rồi, giọng nói lạnh lẽo bá đạo cường thế: “Đau lòng rồi sao?”

“Đau lòng cái gì? Nếu như hung thủ thật sự là Khang Thành Kiệt, anh ta chết cũng không đáng tiếc.”

Nhìn cái bát bị anh để xuống, trong lòng Diêu Lan Hạ phát lạnh, quả nhiên là diễn kịch, người xem vừa đi, anh nửa phút cũng không muốn tiếp tục nữa.

“Cô biết cái tôi nói không phải là điều này, vị phó viện trưởng này của cô, đối với cô thật sự là dịu dàng!” Cậu Hào mỉa mai châm chọc: “Tôi thấy cô hận không thể bây giờ xà vào trong lòng anh ta!”

“Lời này của cậu Hào tôi nghe không hiểu, tôi còn muốn ăn cơm, nhìn trống hình như anh cũng không có khẩu vị, không bằng về đi!”

Diêu Lan Hạ cầm bát lên, tay đang run.

Cố kìm nước mắt, nhưng khi bát lại gần che đi nửa gương mặt, nước mắt vẫn là rơi vào trong bát.

Người phụ nữ không biết tốt xấu!

“Khanh Thành Kiệt chính là hung thủ hạ độc cô, bắt cóc cô.” Anh đột nhiên chuyển chủ đề.

“Cảm ơn…”

Anh đã liều mạng như vậy để cứu tôi.

“Cậu Lưu trừ gian diệt ác, người công dân tốt như anh nên được liệt vào danh sách top 10 thanh niên kiệt xuất của Thủ Đô.”

Cô cố kìm nước mắt, ăn từng miếng cháo chứa nước mắt.

“Tôi loại bỏ anh ta, chỉ là vì…”

Anh ta đã tổn thương cô!

“Nhìn không thuận mắt mà thôi, cô tưởng tôi là vì ai chứ?” Lạnh lùng khinh thường nói ra, anh nhấc chân đứng dậy: “Nếu cô đã khỏe rồi, ngày mai thì xuất viện trở về biệt thự ở.”

Diêu Lan Hạ cũng không ăn tiếp được nữa: “Tôi sẽ không trở về, cậu Hào cần tôi chẳng qua là để diễn kịch, nếu có việc cần tôi đều sẽ phối hợp, không cần ở cùng nhau, anh nhìn tôi không thuận mắt, cũng đừng khiến bản thân không vui nữa.”

Tiếng chuông điện thoại đơn điệu cắt ngang đối thoại của hai người, cũng chặn cơn giận mà cậu Hào trào ra.

Đây là điện thoại gọi từ nhà tổ nhà họ Lưu tới, không thể không nghe.

“Hào, con rốt cuộc làm sao thế hả?”

Tiếng quát tức giận của Vũ Trúc Ngọc, cách loa Diêu Lan Hạ cũng có thể nghe thấy.

“Bỏ lại Khánh Vân một thai phụ như này không lo chạy đi thu mua Khang Thị gì đó! Con rốt cuộc có đặt lời của mẹ vào trong lòng không!”

“Mẹ đã nói rất rõ với con rồi, con bây giờ không cần lo sự nghiệp vội, trước hết hãy chăm sóc tốt cho Khánh Vân!”

“Còn nữa, Diêu Lan Hạ người phụ nữ đó, con định khi nào đá ra khỏi nhà họ Lưu?! Mẹ không thể đợi, bụng của Khánh Vân không thể đợi, cháu trưởng của nhà họ Lưu chúng ta càng không thể đợi!”

Đá Diêu Lan Hạ đi… bà ta không thể đợi… bọn họ đều không thể đợi sao?

Ha—


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.