Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ

Chương 60

trước
tiếp

CHƯƠNG 60: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CÔ, ĐI MÁY BAY ĐẾN

Khuôn mặt của anh ngược sáng, trên gương mặt sạch sẽ có từng giọt mồ hôi rơi xuống, mắt của Diêu Lan Hạ mở ra, không nhìn anh nữa: “Không hổ là Phó viện trưởng, tốc độ xử lý vết thương thật nhanh, có bệnh nhân bị gãy xương, làm phiền anh đi xem một chút, vừa rồi bác sĩ khoa chỉnh hình nói phải giải phẫu.”

Đào Khánh Trần cho Diêu Lan Hạ uống thuốc giảm đau, giảm nhiệt giảm đau có thể thúc đẩy vết thương khép lại, cởi áo khoác của mình đắp lên trên người cô, áo khoác trắng của cô đã không thể mặc lại, áo sơ mi trắng bên trong cũng bị máu nhiễm lên một tầng.

Trấn an cô xong, quay người nhìn bảy bác sĩ khác, từng người đều cúi đầu, không ai dám thở lớn tiếng.

Lửa giận trong mắt ánh của Đào Khánh Trần bắn lên trên người bọn họ, anh nghĩ một phát bóp chết bọn họ, cũng may hiện tại Diêu Lan Hạ không có việc gì, nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đào Khánh Trần không dám chắc là anh sẽ làm cái gì.

“Mấy người các cậu, chuẩn bị tốt việc kéo dài thời hạn thực tập.”

Mấy người không dám nói lời nào, chỉ gật đầu.

Cô gái bị thương ở trên chân được đỡ ngồi xuống, Đào Khánh Trần đeo găng tay lên, sờ lên chân của cô ta: “Tại sao lại ngã bị thương?”

Cô gái kinh ngạc nhìn mặt Đào Khánh Trần bên cạnh, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy, cô gái nhìn đến ngây người.

Đào Khánh Trần nhíu mày, thuận tay cầm một cái khẩu trang đeo lên: “Tôi hỏi cô, tại sao lại ngã bị thương? Thời điểm bị thương có va chạm đến thứ gì hay không?”

Nhìn thấy động tác Đào Khánh Trần đeo khẩu trang, Diêu Lan Hạ nằm ở trên cáng cứu thương nhịn không được, bật cười.

Cô gái rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: “Lúc lên núi thì bị ngã, hình như đụng phải tảng đá.”

Đào Khánh Trần quay đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi vừa mới nói nhất định phải làm phẫu thuật, anh chán nản lấy lại sự kiên nhẫn, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ: “Nhìn đi, về sau gặp được loại tình huống này phải xử lý như thế nào.”

Hai bác sĩ đỡ cánh tay của cô gái để cô ta bảo trì cân bằng, Đào Khánh Trần nửa ngồi trên mặt đất, hai tay cầm chân của cô ta: “Cô nên cảm ơn một năm này cô không cao hơn.”

Cô gái không hiểu, bác sĩ bên cạnh nghe hiểu nhưng cũng không dám nói lời nào.

Diêu Lan Hạ nghe hiểu, biết anh có biện pháp, trái tim chậm rãi buông xuống, cô nghiêng đầu nhìn Đào Khánh Trần, dáng vẻ mỗi lần anh ta nghiêm túc chữa bệnh cứu người, luôn luôn mê người như vậy.

Đột nhiên, cô có chút lo lắng, nếu như đã thấy Đào Khánh Trần nhiều lần cứu người, cô có thể bị mê hoặc hay không?

Á!!!

Cô gái đột nhiên hét lên một tiếng chấn động đất rời, hai bác sĩ nam đang đỡ cô ta bị lực lượng vùng vẫy hung hăng trong lúc cầu sinh đó mà văng ra ngoài.

Đào Khánh Trần giữ chân của cô ta: “Nếu muốn một lần nữa đi đường, hiện tại chịu đựng, đừng nhúc nhích.”

Cô gái đau nghiến răng nghiến lợi: “Dáng vẻ của anh đẹp trai như vậy, tại sao ra tay lại hung ác như thế!”

Đào Khánh Trần cầm thanh nẹp: “Không hung ác thì làm sao giúp cô nối xương? Hiện tại xương cốt đã trở lại vị trí cũ, hai tháng sau cố gắng đừng để chân này phải chịu lực lớn, còn có, tụ máu bên trong phải từ từ thanh trừ, về sau mỗi ngày chườm nóng hai lần.

Nói xong, Đào Khánh Trần giao bệnh nhân cho bác sĩ nhỏ: “Giúp cô ta cố định thanh nẹp.”

Đào Khánh Trần xử lý xong nữ bệnh nhân, thôn dân xếp hàng đằng sau vô cùng ngưỡng mộ: “Bác sĩ, anh khám bệnh cho chúng tôi đi!”

Đào Khánh Trần nhìn Diêu Lan Hạ, anh tới đây là vì cô: “Nơi này còn có bảy bác sĩ, sẽ thay mọi người làm kiểm tra thật tốt.”

Nói xong, anh đi đến bên người Diêu Lan Hạ, trên mặt cô có chút phiếm hồng, đây không phải là màu sắc bình thường, đưa tay sờ sờ trán của cô, lại sờ lên trán mình: “Sao lại nóng như vậy?”

“Có sao? Tại sao tôi không cảm thấy?”

Đào Khánh Trần nhất thời yên lặng: “Cô phát sốt, cô không biết sao?”

Diêu Lan Hạ duỗi cánh tay không bị tổn thương ra, sờ lên: “Qủa thật có chút, không có việc gì, chính tôi đều không có phát giác.”

Đào Khánh Trần thật sự là bị tính khí của Diêu Lan Hạ ép đến mức không còn cách nào khác, anh lấy ống nghe ra kiểm tra hô hấp của Diêu Lan Hạ, lông mày nhíu chặt: “Cô bị cảm, kèm thêm đường hô hấp tăng nặng, cô là bác sĩ, không thể không biết.”

Hả?

Cái này cũng khó trách, cô bơi lội lâu như vậy, lại ngủ một đêm trên ghế sô pha, còn chưa kịp quan tâm kê đơn thuốc cho mình, liền bị đày đi đến đến vùng núi này.

“Đều là vấn đề nhỏ, so với cánh tay của tôi còn không đáng giá nhắc tới.” Diêu Lan Hạ cho Đào Khánh Trần một nụ cười tức chết người không đền mạng.

Nụ cười kia, đủ khách khí, đủ lễ phép.

Đủ để khiến Đào Khánh Trần tức giận.

“Đừng cười với tôi như vậy, bác sĩ Diêu. Tôi biết cô từ chối tôi, cho nên không cần nhấn mạnh.” Đào Khánh Trần cầm một hòm thuốc tới, lấy ra thuốc hạ sốt từ bên trong, đổ vào ống truyền dịch.

Diêu Lan Hạ: “… Ách.”

Bị nhìn ra rồi.

Đào Khánh Trần thu hòm thuốc lại, giống như lơ đãng hỏi: “Anh ta biết sao?”

Diêu Lan Hạ ghé mắt, nhìn về phía đôi mắt hơi cụp xuống của anh, nhìn kĩ mới phát hiện, lông mi của Đào Khánh Trần rất dài, rất rậm, không thể không thừa nhận, dáng dấp của anh ta rất đẹp, không phải vẻ đẹp trương dương chói mắt như Lưu Nguyên Hào, mà là vẻ đẹp dịu dàng nội liễm không góc cạnh.

“Anh ta? Chồng tôi? Chắc là không biết đi.”

Quan hệ của hai người bọn họ, còn chưa gần gũi đến mức báo cáo việc công tác cho nhau, mặc dù… Hình như đã có một lần, Lưu Nguyên Hào nói trước với cô về việc đi công tác, nhưng đó là bởi vì hai người ở cùng một chỗ.

Cô đi đâu làm gì, ở cùng với ai, dường như không có quan hệ gì với Lưu Nguyên Hào, cô không ảnh hưởng tới anh.

“Anh ta… Cũng không quan tâm sao?”

Đào Khánh Trần đóng hòm thuốc lại, độ cong của lông mi hơi giãn ra, anh cúi đầu xem sắc mặt Diêu Lan Hạ chậm rãi khôi phục: “Xem ra, tôi còn phần thắng không nhỏ.”

Lời này anh nói tự nhiên lại ấm áp như thế, dù thân mật có thừa, lại không có chút nào tùy ý, nhất là đôi mắt chân thành tha thiết thâm tình kia, thời điểm nhìn cô, phảng phất như toàn thế giới chỉ còn lại cô mà thôi.

Diêu Lan Hạ khó chịu dời mắt đi: “Phó viện trưởng, liên quan tới đề tài này, tôi nghĩ chúng ta không cần nhắc lại lần nữa, cám ơn anh tốt với tôi như vậy, cũng cảm ơn đã tới đúng lúc cứu tôi, nhưng, những chuyện khác, tôi nghĩ chúng tôi vẫn không cần nói đến.”

Đào Khánh Trần cũng không bởi vì cô từ chối lần nữa mà cảm thấy xấu hổ, anh bật công tắc bộ truyền dịch lên, để thuốc truyền vào chậm hơn một chút.

“Lá gan của cô nhỏ như vậy, nhắc đến cũng không muốn nhắc, cẩn thận như vậy sợ tôi bị thương, tôi còn có thể lo lắng cái gì? Được rồi, không nói nữa, cô nằm nghỉ cho tốt, tôi đi xem bệnh nhân khác một chút.”

Bệnh nhân bên này đã xử lý không sai biệt lắm, bệnh về máu lâu dài không có cách nào điều trị tận gốc, những ốm đau bệnh tật khác thì đều không đủ lấy trở thành uy hiếp, đối với bọn họ mà nói, chết đều là chuyện sẽ đến bất kì lúc nào, thì sợ gì cảm mạo nóng sốt?

Diêu Lan Hạ giãy dụa lấy muốn ngồi dậy, Đào Khánh Trần bước lên phía trước đỡ cô, để cô tựa vào bên trong khuỷu tay của mình, trước khi cô tránh thoát đã nói: “Bây giờ cô chỉ là bệnh nhân của tôi, bác sĩ không phân biệt nam nữ, cho nên cô cứ coi bờ vai của tôi thành bức tường thịt mà dựa là được.”

Diêu Lan Hạ mấp máy môi, cô phát sốt có chút nặng, lúc này cảm thấy khát nước: “Vậy bác sĩ trị liệu của tôi cũng phụ trách bưng trà đổ nước?”

Đào Khánh Trần gật đầu: “Đương nhiên, còn có thể phụ trách cho cô ăn cơm.”

Cô ngượng ngùng một chút: “Vậy thì không cần, tôi muốn uống nước.”

“Được.”

Đào Khánh Trần một tay đỡ cô, một tay dùng ly nước giấy để lấy nước sôi để nguội, nước sôi để nguội bốc hơi nóng, Đào Khánh Trần xích lại gần thổi thổi, sờ thấy không còn nóng, đưa ly giấy đến bên miệng cô: “Uống đi, bệnh nhân đại nạn không chết số một.”

Diêu Lan Hạ cảm thấy động tác như vậy thực sự quá xấu hổ, nhưng một tay đã bị thương, một tay còn đang truyền dịch, đành phải thuận theo cúi đầu xuống.

Mà lúc này, trên bầu trời truyền đến từng tiếng động lớn.

“Ầm ầm! Ầm ầm!”

Toàn bộ đám người bị âm thanh lớn hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn, có một chiếc máy bay trực thăng màu xám ở giữa bầu trời, dường như đang tìm địa phương để hạ cánh.

Diêu Lan Hạ dừng động tác lại, kinh ngạc nói: “Bệnh viện phái máy bay trực thăng đến chi viện sao?”

Đào Khánh Trần ngửa đầu nhìn, cẩn thận phân biệt rồi lắc đầu: “Đây không phải là máy bay trực thăng của bệnh viện, trên máy bay của bệnh viện có chữ thập đỏ, cái này không có, có lẽ là đi ngang qua.”

“Hả… Loại địa phương này, thế mà còn có máy bay trực thăng đến?”

Ngay khi tất cả mọi người đang suy đoán, máy bay trực thăng màu xám lấy tốc độ ổn định bắt đầu hạ cánh.

Lưu Nguyên Hào ngồi ở trên ghế kế bên phi công, trong tay cầm kính viễn vọng, híp mắt lại, một cỗ lệ khí cường đại dâng lên!

Diêu Lan Hạ quả nhiên đến chết không đổi!

Thế mà đang nằm trong ngực đàn ông!

Người đàn ông này, vẫn là Đào Khánh Trần của bệnh viện trung tâm!

Người điều khiển nói: “Câu Hào, lập tức chuẩn bị hạ cánh, xin ngài ngồi vững vàng, chú ý an toàn.”

Đôi mắt của Cậu Hào đang phun lửa, nhìn chằm chằm vào Diêu Lan Hạ đang yếu đuối nằm ở trong ngực Đào Khánh Trần, căn bản không nghe tiếng nhắc nhở của người điều khiển.

Cánh quạt vẫn ầm ầm như cũ, cậu Hào lạnh lùng nói: “Tới gần một chút.”

Người điều khiển quan sát địa hình, có chút khó khăn: “…Tôi sẽ cố gắng!”

“Không phải cố gắng, là nhất định phải!”

Máy bay trực thăng hạ cánh ở mỗi chỗ đất hẻo lánh bằng phẳng cách bọn họ chưa đầy hai trăm mét, cuồng phong từ cách quạt cuốn bay một đám lá rụng ở xung quanh.

Hướng gió trực tiếp bị thay đổi.

Tầm mắt mọi người đều chăm chú, nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ há miệng ra, rất nhiều người, bao gồm cả Diêu Lan Hạ, đều là lần đầu tiên nhìn thấy máy bay trực thăng, đây không phải là máy bay trực thăng quân dụng thông thường, mà là loại dân dụng, nói một cách khác, có thể xưng là máy bay tư nhân cỡ nhỏ.

“Oa! Máy bay! Máy bay!”

Máy bay kìa! Thật là máy bay! tôi gặp được máy bay! Mẹ! Máy bay!

Mấy đứa nhóc thấy máy bay khổng lồ, cao hứng nhảy qua nhảy lại, kéo áo người lớn muốn đến gần để xem.

Bậc thang sắt của máy bay trực thăng được hạ xuống, một người đàn ông mặc đồ bay giẫm lên từng bậc thang đi xuống, thân ảnh cao cao đứng ở bên cạnh máy bay ở xa xa, nghiêm nghị giống như là chiến thần.

Sự uy nghiêm không thể xâm phạm tuôn trào từ người anh.

Con ngươi của Diêu Lan Hạ bỗng phóng đại!

“Lưu Nguyên Hào?!”

Người đàn ông giống như Chiến thần, thế mà lại chính là Lưu Nguyên Hào!

Đào Khánh Trần cũng nhận ra là Lưu Nguyên Hào, lông mày của anh nhíu lại một lần nữa. Tay theo bản năng ôm Diêu Lan Hạ càng chặt hơn vào trong ngực của mình để tránh cô bị gió thổi.

Ở xa bên ngoài hai trăm mét, người đàn ông bước đi như bay, bước thẳng đến chỗ Diêu Lan Hạ, hai chân hữu lực của anh giống như thiết kỵ chiến mã, khí thế trang nghiêm tràn ra.

Diêu Lan Hạ ngây ngốc nhìn Lưu Nguyên Hào ngược sáng mà đi đến, nắm tay nắm chặt lại.

Cô thậm chí quên mình còn đang tựa vào trong ngực Đào Khánh Trần, hai con mắt trừng lớn giống như chuông đồng.

Trong đầu chỉ còn lại một âm thanh, tại sao anh lại tới đây? Anh tới đây làm gì? Anh muốn làm gì với cô.

Giây lát, đôi chân dài uy nghiêm của người đàn ông đã đứng ở trước mặt cô, đôi mắt đen như mực khóa chặt cô lại, sau khi nhìn vài giây đồng hồ, anh nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Buông cô ấy ra.”

Lông mày của Đào Khánh Trần hung hăng nhíu lại: “Cô ấy bị thương, tôi là bác sĩ phụ trách của cô ấy, tôi nhất định phải phụ trách với bệnh nhân.”

Đôi môi mỏng của Cậu Hào hơi nhếch lên, đáy mắt dâng lên sát ý, bắn ra ở không khí mỏng manh giữa hai người: “Đó là trước khi tôi đến đây, hiện tại, buông tay.”

Ngón tay của Đào Khánh Trần đỡ lấy bả vai của Diêu Lan Hạ, lo lắng thấp giọng nói: “Cô sao rồi, có thể không?”

Cậu Hào cuối người, không tiếp tục nhìn Đào Khánh Trần, giang cánh tay của mình, lạnh lùng nói: “Qua đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.