Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ

Chương 156

trước
tiếp

Con trai vừa tỉnh lại không thể chịu kích thích, Vũ Trúc Ngọc cũng không nói quá khó nghe nhưng giọng nói rõ ràng mang theo sự bất mãn: “Mẹ cũng hi vọng vợ con ở bên cạnh con nhưng con nhìn xem, con bị thế mà ngay ta cái bóng của cô ta cũng không thấy đâu. Vẫn là Khánh Vân hiểu chuyện, là phụ nữ có thai lại còn bị thương mà vẫn ở đây chăm sóc con cả ngày.”

Lưu Nguyên Hào không muốn nghe những điều này, nhíu mày hất tay Mai Khánh Vân ra, cũng không nhìn cô ta một cái: “Hai người ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh.”

Vũ Trúc Ngọc và Mai Khánh Vân ở gần nhất, mấy người Lưu Nguyên Hiên, Cố Diên Sâm và Quý Đông Minh ngồi ở sofa phía sau.

Anh nói anh muốn yên tĩnh, rõ ràng là không muốn nghe giọng hai người phụ nữ này.

Vũ Trúc Ngọc gật đầu: “Được, mẹ ra ngoài trước, con có chuyện gì thì nói với trợ lý Quý, Diên Sâm cũng đang ở đây.”

Duy nhất không nhắc đến Lưu Nguyên Hiên dù chỉ một chữ.

Mai Khánh Vân lưu luyến không rời, đưa tay lên vuốt tóc trên trán Lưu Nguyên Hào, anh chán ghét quay đầu tránh tay của cô ta: “Ra ngoài.”

Hai chữ này anh nói không hề che giấu sự chán ghét với Mai Khánh Vân.

Hai người phụ nữ mang hai tâm trạng khác nhau rời phòng bệnh, một người vui sướng, một người lại chuẩn bị tính kế.

Trong phòng.

Mấy người Lưu Nguyên Hiên đi qua, thấy anh tỉnh rồi cũng yên tâm.

Cố Diên Sâm không vui sờ sờ mũi mình: “Tôi nói này Lưu đại gia, ngài có thể nghĩ đến cảm thụ của cái cây một chút khi ngài quyết định đâm vào không hả?”

Cố Diên Sâm vốn đang chuẩn bị bay về Mỹ, vừa nghe tin Lưu Nguyên Hào bị tai nạn lập tức hủy chuyến bay vội vàng chạy đến.

Hai bên mặt Lưu Nguyên Hiên bị đánh vẫn còn sưng lên, bộ dạng hơi chật vật: “Anh, chuyện lần này của anh tạo ra chấn động không nhẹ, trong nhà cũng loạn hết cả lên, anh tranh thủ thời gian thu dọn cho tốt cục diện rối rắm này đi, em không giúp anh được.”

Lưu Nguyên Hào đưa tay gỡ mặt nạ dưỡng khí trên mặt xuống, mặt tái nhợt không chút máu, đôi mắt thâm trầm qua một đêm giống như khảm vào trong hốc mắt, càng trở nên khó đoán hơn.

“Đã xảy ra chuyện gì? Mặt của em bị sao vậy?”

Lưu Nguyên Hiên thiếu chút nữa thì cảm động chết mất, vậy mà anh lại còn có tâm tư quan tâm đến mặt mình: “Em không sao, nhưng chị dâu…”

Quý Đông Minh lấy cùi chỏ đụng vào người anh ta, ra hiệu anh đừng nói chuyện của Diêu Lan Hạ vào lúc này.

Mày Lưu Nguyên Hạo nhíu lại: “Cô ấy thế nào? Cô ấy đang ở đâu?”

Trước khi hôn mê cô bị anh cắn bị thương rồi, sau đó mưa lại còn to nữa, cô có thể đi đâu chứ?

Lưu Nguyên Hiên nuốt nước bọt, lại cà chớn nói: “Chị ấy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chị dâu của em mạnh mẽ như vậy thì ai có thể làm gì chị ấy chứ? Chị ấy có một số việc, lát nữa chị ấy sẽ đến sau.”

Nghe vậy lông mày Lưu Nguyên Hào cũng thả lỏng ra một chút.

Sau đó nhìn về phía Quý Đông Minh: “Bên công ty thế nào?”

Quý Đông Minh nói: “Trước lúc anh hôn mê, NC thừa cơ đánh vào MBK, cũng may trước đó anh đã đưa ra kế hoạch trước, chỉ là chưa kí tên, lúc tôi đến anh vẫn còn hôn mê, phu nhân kí tên, tôi mới có quyền hạn để làm việc, cũng may trận này chúng ta thắng.”

Trên mặt Quý Đông Minh buông lỏng, tin tức tốt như vậy thì chắc tâm trạng ông chủ sẽ tốt hơn chứ?

Nhưng sự chú ý của Lưu Nguyên Hào lại không đặt trên kết quả thắng mà hỏi ngược lại: “Cậu nói Diêu Lan Hạ kí tên?”

Quý Đông Minh chắc chắn gật đầu: “Phu nhân lúc đó nói cô ấy kí tên thì có xảy ra chuyện gì cô ấy cũng chịu trách nhiệm, phu nhân thật là… bá đạo!”

Lưu Nguyên Hiên sờ sờ mũi: “Em đã nói mà!”

Lưu Nguyên Hào liếc anh: “Em im miệng.”

Được nha, Lưu Nguyên Hào ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cố Diên Sâm cười cười: “Bây giờ cậu đã tỉnh thì tôi cũng yên tâm về Mỹ được rồi, nếu không về thì ông già nhà tôi sẽ tức giận mất.”

Lưu Nguyên Hào hoàn toàn không để ý, nghiêm túc nói: “Chuyện tôi nói cậu điều tra cậu đã làm xong chưa? Tra không được thì đừng hòng trở về, về phần ba cậu tôi sẽ giải thích. Nhưng chuyện của tôi nhất định cậu phải tra cho rõ.”

Mẹ nó! Có người bá đạo vậy sao?

Được, có người như vậy, mà anh ta lại không thể từ chối người này.

“Đã hơn ba năm rồi, không dễ dàng nha.” Cố Diên Sâm thở dài một tiếng, tâm trạng không tốt lắm.

“Chị họ, Lưu Nguyên Hào đã tỉnh lại, hiện tại là cơ hội tốt nhất để giải quyết Diêu Lan Hạ trước khi anh ấy hồi phục.”

Trong quán cà phê, Cao Dĩnh Nhi ngồi đối diện với Mai Khánh Vân.

Cao Dĩnh Nhi gật đầu: “Chị sẽ làm cẩn thận để thương tổn của em xuống mức thấp nhất, bệnh viện bên này có rất nhiều bác sĩ phụ khoa giỏi, chắc chắn em sẽ không sao đâu.”

Mai Khánh Vân nhấp một ngụm cà phê, trong đôi mắt tinh xảo lóe lên sự độc ác: “Con con khốn Diêu Lan Hạ đang ở đâu?”

Cao Dĩnh Nhi siết chặt tách cà phê, cơn tức vọt thẳng lên đại não, cơ hồ muốn não cô ta nổ ra một lỗ hổng.

“Cô ta đang ở bệnh viện, trong phòng nghỉ của Đào Khánh Trần!” Mỗi một câu một chữ đều là nghiến răng nghiến lợi nói ra, hiện giờ cô ta hận không thể xông vào phòng nghỉ của Đào Khánh Trần lôi Diêu Lan Hạ ra đẩy xuống lầu!

Mai Khánh Vân lạnh lùng cười: “Vậy thì tốt, chị họ, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.” Cô ta đặt tách cà phê xuống, chậm rãi nói: “Còn có chuyện gì thuyết phục hơn chuyện bị bắt gian tại giường, thẹn quá hóa giận mà có ý giết người sao?”

Tròng mắt Cao Dĩnh Nhi hơi co lại, cuối cùng thành một ánh sáng lạnh lẽo: “Vân Vân, em càng ngày càng thông minh.”

Mai Khánh Vân hừ nhẹ: “Một ngày Diêu Lan Hạ chưa biến mất thì em vẫn còn bất an ngày đó, Vũ Trúc Ngọc vừa đến bệnh viện, tối nay em sẽ để bà ta tự mình chứng kiến cảnh cháu mình bị người mình hận nhất giết… A, em thực sự mong chờ vào phản ứng của bà ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.