Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Bốn Đứa Con Vô Địch

Chương 3

trước
tiếp

Tô Ngọc Anh vội vàng kéo giật lại ba đứa bé bên người, dùng khẩu trang che kín hơn nửa gương mặt tại nhỏ, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Tần Lâm, Tiến Minh, Thiên Lam, ông bà ta đã nói rồi, đàn ông càng có vẻ ngoài đẹp mã thì càng không thể tin. Bởi vì bọn họ không chỉ gạt người mà lòng dạ cũng cứng như đá vậy, vĩnh viễn cũng không rung động”

“Tiền, chúng ta phải dựa vào hai tay mình cần cù kiếm được chứ không phải là dựa vào việc tìm một người bố có tiền, biết chưa?”

Tô Tiến Minh lẩm bẩm một tiếng: “Người thế hệ trước rõ ràng nói là phụ nữ càng xinh đẹp càng không thể tin kia mà?”

Liên quan đến chuyện tiền tiền, Tô Thiên Lam đặc biệt có hứng thú: “Mẹ, tìm người bố có tiền sau này có thể cho mẹ cả đời không cần phấn đấu, ngay cả con cùng các anh cũng có thể bớt được hai mươi năm phần đấu đó!”.

“Ôi, không thể nói như vậy được. Tài sản của mẹ cũng có thể bớt cho các con hai mươi năm phấn đấu nha!”

Tô Ngọc Anh nghiêm trang nói, quen Chiến Thần Dũng đã lâu, có thể nói rõ ràng tài sản dưới tên cô so với Chiến Thần Dũng cũng không có kém đâu.

Hơn nữa, Chiến Thần Dũng là một người tuyệt tình. Nếu như anh biết cô cùng với bé hai, bé ba, bé út vẫn còn sống mà bước ra khỏi bãi tha ma xác chết chất đống kia, nói không chừng anh ta sẽ làm chuyện gì điên. cuồng với cô cùng mấy đứa nhỏ nữa?

Nghĩ đến những gì đã trải qua từ năm năm trước, cô không nhịn được mà run rẩy. Tô Tần Lâm nhìn qua kính mát, ý vị sâu xa liếc nhìn Chiến Thần Dũng cách đó không xa. “Được rồi, chúng ta nhanh đi về đi, dì cả còn đang ở bên ngoài cho chúng ta đó”

Tô Ngọc Anh nắm tay ba đứa bé đáng yêu rời đi. Suốt chặng đường đi chỉ cúi gằm, từ đầu đến cuối cùng không dám ngẩng lên.

Chỉ sợ bị Chiến Thần Dũng nhìn ra.

Cái cô hoàn toàn không ngờ tới chính là, bé út Tô Thiên Lam thừa dịp cô không chú ý mà len lén ném một tờ giấy nhỏ vào trong lòng bàn tay Chiến Thần Dũng.

Tất cả mục tiêu là kim cương vương lão ngũ đều không thể bỏ qua. Toàn bộ chú bác có tiền trên du thuyền này chẳng ai có thể thoát khỏi cô bé mê tiền này. Dĩ nhiên, chú kim cương vương lão ngũ này cũng không trốn thoát được rồi.

Chiến Thần Dũng theo bản năng chụp tờ giấy nhỏ ném tới, thời điểm ngẩng đầu nhìn lại, còn thấy bé Thiên Lam đứng đối diện anh cười.

Bàn tay nhỏ bé còn ra hiệu gọi điện thoại, quơ quơ ở bên tai, dường như là đang ám chỉ đối phương phải nhớ gọi điện tới cho cô bé.

Chiến Thần Dũng mở tờ giấy ra, lúc này mới phát hiện trong tờ giấy nhỏ bất giờ lưu lại một dãy số điện thoại.

Người đàn ông không chút suy nghĩ, trở tay ném tờ giấy vào trong thùng rác

Tô Tần Lâm chú ý tới hành động của Chiến Thần Dũng sau lưng, ý vị sâu xa cảm khái một câu: “Bé út, xem ra kế của em thành công cốc rồi. Đường tìm bố không đơn giản như vậy đâu.”

Tô Tiến Minh miệng cho một cái, vừa mở miệng lại thành bé con miệng lưỡi cay nghiệt. “Tìm bố? Em nói bố chúng ta ấy à? Người đàn ông khốn kiếp chỉ sinh không nuôi đó hả?”

Chiến Thần Dũng cũng bất ngờ không hiểu vì sao mà hắt hơi mấy cái, sắc mặt âm u khó coi.

Thẳng đến khi đi ra bến tàu, Tô Ngọc Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Tô Thiên Lam cùng Tô Tần Lâm là cặp sinh đôi nam nữ mang gen của cô, không hề giống như Chiến Thần Dũng, bằng không có thể sẽ gặp phiền toái rồi.

Nhưng mà bé hai Tô Tiến Minh chính là hoàn toàn nhận gen di truyền từ Chiến Thần Dũng, dáng vẻ kia giống y hệt dáng dấp của anh như đúc, trông như là Chiến Thần Dũng phiên bản thu nhỏ vậy.

Chiến Thần Dũng nhìn bóng lưng người phụ nữ đang vội vàng chạy trốn nọ, khẽ cau mày, người phụ nữ mới vừa nãy kia rất giống Tô Ngọc Anh?

Chẳng qua là… Nếu quả thật là cô, cô nhất định sẽ không chút do dự chạy như bay đến tới trước mặt anh rồi chứ?

Không biết là nghĩ đến điều gì, trong mắt người đàn ông có chút ít đau xót lẫn vào. Tay siết thành đầm cũng bởi vì nắm chặt mà hiện lên vẻ ảm đạm.

“Bố”.

Một đứa bé mặc âu phục nghiêm chỉnh đi ra từ trong lối đi dành cho khách VIP đường nét khuôn mặt của đứa bé này lại giống Tô Tiến Minh y như đúc!

“Ừ, sao thế?” Chiến Thần Dũng hỏi, không hiểu được phải xử sự với con trai như thế nào.

Chiến Anh Thiên kiêu ngạo vuốt mái tóc ngắn của mình một chút, đưa hợp đồng qua: “Sau này hợp đồng nhỏ như này không cần bổn thiếu gia đích thân ra tay. Bố, bố có biết là bởi vì cái hợp đồng cỏn con này mà bổn thiếu gia bỏ lỡ đại hội đồ ngọt một năm một lần hay không?”

“…” Chiến Thần Dũng hỏi không phải là hỏi công việc, mà là hỏi vấn đề an toàn của con trai, nhưng mà anh lại không biết nên hỏi thế nào.

Anh để trán, không biết làm sao. Đứa con trai này của anh năng lực xử sự, thiên phú buôn bán, tướng mạo này kia cái gì cũng tốt. Duy chỉ có một điều là quá mức kiêu ngạo, hơn nữa đặc biệt thích ăn đồ ngọt.

Vì ông cụ non này, anh còn cố ý đi học kĩ thuật nha sĩ.

Trợ lý Trương Phong nói nịnh: “Ngài Chiến, cậu chủ nhỏ thật là rồng giữa loài người, là người kiệt xuất Tuổi còn nhỏ đã thừa kế được tài năng của ngài. Lần này lại còn là một thân một mình đi ra nước ngoài, thuận lợi kí được hợp đồng trị giá hàng chục tỷ đồng. Thật là hổ phụ sinh hổ tử mà!”.

Chiến Thần Dũng nhìn Chiến Anh Thiên kiêu ngạo, mê đồ ngọt ở bên người, trong lòng ưu tư phức tạp.

Con trai của anh và anh không hề coi là thân thiết gì. Con trẻ của người khác chịu tủi hờn thì đều muốn bố mình ôm an ủi, con trai của anh thì chỉ cần một chút đồ ngọt, hoàn toàn không cần người bố như anh đây.

Mà anh dường như cũng không hiểu phải sống chung với con trai, trấn an, dỗ dành, bầu bạn với con trai mình như thế nào?

Anh là một Đế vương tốt, có một con trai hô mưa gọi gió, nhưng cũng không phải là một người bố tốt.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, tiệm cà phê.

“Chị! Chị tuyệt không thể gả cho cái người cho vay nặng lãi đó được. Em đã điều tra lại lịch của người đó. Ông ta có thiên hướng bạo lực gia đình nghiêm trọng. Phụ nữ bị ông ta đánh chết không mười thì cũng phải bảy, tám người rồi” Tô Ngọc Anh đầy vẻ nghiêm túc.

Ngồi đối diện chính là chị gái Tô Nhiên của cô. Tô Nhiên là một cô gái vô cùng dịu dàng, ngay cả lúc nói chuyện cũng nhỏ giọng thỏ thẻ, khống chế tông giọng của mình.

Cô từ bé là được Tô Nhiên một tay nuôi lớn, thương yêu cô đến tận xương tủy. Từ nhỏ đến lớn, bất kể Tô Ngọc Anh gây họa lớn thế nào, Tô Nhiên cũng chưa từng nổi giận với cô khi nào.

Chuyện cô sống lại, ra khỏi bãi tha mà chỉ nói cho một mình Tô Nhiên. Lần này cô trở về, cũng là vì chuyện Tô Nhiên lập gia đình.

Kiếp trước, Tô Nhiên vì thay cô giải quyết cục diện rối rắm, gả cho một tên bạo lực, bị đánh chết. Lần này, cô tuyệt không thể nhìn Tô Nhiên vì cô ngu muội dốt nát mà hy sinh hạnh phúc cùng sinh mạng của mình.

“Ngọc Anh, em đến tìm Tiêu Tần Thắng sao?” Tô Nhiên đột nhiên hỏi.

Mẹ chết sớm, mẹ kế đưa con gái Tô Nhã Nhã vào nhà họ Tô, cũng là bắt đầu từ lúc đó, lần đầu tiên Tô Ngọc Anh gặp được em gái cùng cha khác mẹ Tô Nhã Nhã này.

Kiếp trước, cô tin tưởng Tô Nhã Nhã vô điều kiện, móc tim móc phối đối tốt với cô ta. Dù là tất cả mọi người đều nói Tô Nhã Nhã không tốt, nhưng cô vẫn tình nguyện tin tưởng Tô Nhã Nhã dù có phải đối địch cùng tất cả mọi người.

Sau đó cô mới biết, Tô Nhã Nhã bố trí cục diện lớn thế này chính là vì muốn kéo cô từ bên người Chiến Thần Dũng xuống để cô ta có thể thay vào.

Nhắc tới Tiêu Tần Thắng, lãnh ý trong mắt Tô Ngọc Anh sâu thêm mấy phần.

Tiêu Tần Thắng cũng là tai mắt mà Tô Nhã Nhã sắp xếp ở bên người cô. Là một gã tồi đúng chuẩn. Anh ta giả vờ thích cô, theo đuổi cô, sau khi bị cự tuyệt thì bày tỏ rằng anh ta nguyện ý giúp cô theo đuổi Chiến Thần Dũng, nhìn cô được hạnh phúc.

Kết quả lại là không ngừng “bày mưu tính kể”, để cho Chiến Thần Dũng càng ngày càng ghét cô. Tô Nhiên đưa qua một tờ giấy bảo đảm: “Ngọc Anh, em xem cái này đi.”

Trước đó, Tiêu Tần Thắng mượn bảy tỉ với lãi suất cao, lừa gạt có kí xuống tờ giấy bảo đảm này, trở thành người bảo đảm cho anh ta.

Mà bảy tỉ này, Tiêu Tần Thắng căn bản không có ý định hoàn trả, còn định để cho người tiêu tiền như rác. là cô thay anh ta trả lại tiền. Nhưng anh ta không ngờ sau khi Tô Ngọc Anh sống lại thì không hề để ý đến anh ta, trực tiếp cho anh ta vào danh sách đen.

“Ngọc Anh, tiền lời mà Tiêu Tần Thắng vay lãi suất cao càng lúc càng nhiều. Năm năm mà đã đòi chúng ta phải trả ba trăm năm mươi tỉ rồi” Tô Nhiên như thể sợ cô nổi giận, bèn giải thích thêm một lần nữa.

“Chị không hề nói xấu Tiêu Tần Thắng. Chị biết quan hệ giữa các người tốt. Chẳng qua là nhà họ Tô làm ăn càng ngày càng suy yếu, muốn có được nguồn vốn lưu động đến ba trăm năm mươi tỉ có thể sẽ có chút khó khăn.”

Cho dù cô ấy là vì một người đàn ông khiến nhà mình rơi vào cảnh này, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn tràn đầy dịu dàng: “Tiêu Tần Thắng chạy, món nợ này rơi vào trên người em rồi. Ngọc Anh đừng sợ, người kia nói, chỉ cần chị gả cho anh ta. Món nợ này xóa bỏ, anh ta sẽ không đến tìm em gây phiền toái, cũng sẽ không tìm Tiêu Tân Thắng gây phiền toái nữa”

Tô Nhiên thỏ thẻ nói, tựa như nội dung không phải muốn bán mình đi, mà là thảo luận buổi trà chiều sẽ ăn cái gì.

Tô Nhiên yêu em gái Tô Ngọc Anh. Đây là em gái của cô ấy, là người mà cô ấy nguyện ý hy sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ.

“Cái đồ đàn ông khốn kiếp!” Tô Ngọc Anh thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Ánh mắt vừa nhìn Tô Nhiên, trong lòng tràn đầy lộ vẻ xúc động cùng kích động. Tô Nhiên là vì cô, vì bảo vệ cô mới quyết định hy sinh hạnh phúc của mình. Đây đối với Tô Ngọc Anh sống lại mà nói, đời trước cô luôn bị Tô Nhã Nhã lừa gạt, hôm nay phần thân tình này xuất hiện ở trước mắt, càng làm cho cô cảm thấy trân quý.

“Chị hai, chị nghe em nói, chị không thể gả cho cái tên đàn ông bạo lực đó được. Em không cho phép chị vì em, vì cái tên đàn ông khốn kiếp đó mà hy sinh hạnh phúc cả đời của mình”.

“Đàn ông khốn kiếp? Ngọc Anh, em..” Tô Nhiên kinh ngạc, trước kia Tô Ngọc Anh nếu có thể thì sẽ hết sức bảo vệ Tiêu Tần Thắng, không cho phép bất kỳ người nào nói xấu anh ta cùng Tô Nhã Nhã.

Khi đó mọi người cũng nhìn ra Tiêu Tần Thắng người này nhân phẩm không được. Nhưng mà Tô Ngọc Anh vì anh ta, thậm chí không tiếc xích mích cùng gia đình.

“Chị, bây giờ em đã thanh tỉnh rồi. Chuyện món nợ, chị đừng lo lắng, em sẽ xử lý. Nói tóm lại, chị không thể gả cho người kia.” Tô Ngọc Anh kéo tay cô ấy. Bây giờ lý trí cô chững chạc, hoàn toàn không thấy dáng vẻ chanh chua thất thường trước kia.

Đột nhiên, một giọng nói thô kệch cắt ngang lời cô: “Không để cho chị cô gả, vậy thì cô gả đi đi”

Người đàn ông mặc áo sơ mi in hình hoa, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng lớn, răng vàng ố trông tục tĩu. tới cực điểm.

Hắn ta cười gằn xông vào, nhìn hai chị em gái, biểu tình ý vị sâu xa.

Đây chính là đại ca cho vay nặng lãi: ông Vương.

“Vốn là cảm thấy người chị quá đẹp rồi, không ngờ cô em còn xinh hơn cô chị nữa” Ông Vương thần sắc dâm tà nhìn Tô Ngọc Anh: “Người đẹp, không bằng cô em đi với tôi đi? Tôi đảm bảo ngày nào cô em cũng được sống tốt”.

Vừa nói, người đã sát tới gần, tay không đứng đắn định sờ lên eo Tô Ngọc Anh Có điều còn chưa đụng phải, liền bị Tô Ngọc Anh bắt ngược trở lại, ném qua vai vứt ra ngoài. “Dám dòm ngó bà cô đấy à? Còn chẳng thèm xem xem mình là loại chó má nào hả? Ông xứng chắc?”

Ông Vương bị té lăn trên đất, mặt đầy khiếp sợ, không dám tin tưởng Tô Nhiên người phụ nữ trước đó từng mặc hắn ta nắn ép nay lại mang đến một cô em gái dám đánh hắn ta.

“Mày biết tạo là ai không? Món nợ của mày không muốn trả à?” Hắn ta tức giận điên cuồng hét lên uy hiếp.

“Còn ông là ai? Món nợ của đám người tạp nham bên ngoài cũng dám tính lên đầu bà cô đây à?” Tô Ngọc Anh khinh thường nhìn, vừa nghĩ tới chị gái mình thiếu chút nữa vì Tiêu Tần Thắng mà bị buộc phải gả cho người này, thẳng thừng không nói hai lời, mà đánh hắn ta bay luôn ra ngoài.

Sau khi trấn an Tô Nhiên, Tô Ngọc Anh liền mang theo con trở lại bên trong nhà trọ đã thuê ở ngoài.

Bây giờ đối với bên ngoài cô vẫn là người đã chết. Người biết cô còn sống cũng chỉ có duy nhất chị gái Tô Nhiên.

Cho nên cô vẫn không thể trở về nhà họ Tô được.

“Bé út, anh con đâu?” Tô Ngọc Anh dịu dàng sấy tóc cho con gái.

Tô Thiên Lam đáng yêu trả lời: “Anh nói anh bận làm chuyện lớn, cố ý dặn dò mẹ đừng đi quấy rầy anh ấy.”

Tô Tiến Minh yên lặng nhún vai nói: “Em ấy nói chuyện lớn, đoán chừng chính là ở trong phòng nghịch mấy cái dụng cụ thôi.”

Tô Ngọc Anh cười khẽ. Bé ba nhà cô từ nhỏ rất có hứng thú với khoa học, thường xuyên nghiên cứu mấy. cái dụng cụ ly kỳ cổ quái.

Đừng khinh thường chúng chỉ là mấy món dụng cụ be bé, mấy thứ đó cũng xin được độc quyền ở nước nhà rồi. Không ít chuyên gia khoa học còn chẳng bằng bé ba nhà cô nữa.

Lúc này trong phòng, Tô Tần Lâm không còn vẻ non nớt trong mắt, mà thay vào đó là đội ánh mắt trong veo như nước tràn đầy nụ cười tự tin.

Hai tay nho nhỏ hướng về phía ngoài cửa sổ thả bay một cái thiết bị lóe ánh huỳnh quang. Cái máy đó chỉ lớn bằng một con kiến, nhỏ đến mức khiến cho người khác không phát hiện được.

Nhìn thiết bị đó bay đi đến hướng tập đoàn Chiến thị, lúc này cậu bé mới nhìn về phía một tấm hình trong tay.

Người đàn ông trong hình mặt lạnh như băng, đôi đồng tử dị thường chói mắt vô cùng. “Bố, nơ của chúng ta ước chừng phải tính từng khoản từng khoản một rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.