Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Bốn Đứa Con Vô Địch

Chương 14

trước
tiếp

Ông Tô bị nhìn chằm chằm đến run rẩy, sửng sốt đến mức một chữ không cũng không nói ra được.

Vệ Hân đành phải dỗ dành Tô Ngọc Anh giống như cũ: “Ngọc Anh à, không phải chúng tôi không cho phép cô quay về nhà, chỉ nói là cô cũng biết rằng cô đang gây rắc rối ở bên ngoài. Nếu như cô quay về sẽ gây thêm rất nhiều phiền phức cho nhà chúng ta.

Chúng tôi đều là người thân của cô, cô chắc chắn không muốn nhìn thấy chúng tôi vì cô mà phải trải qua bất hạnh đúng không?”

Trước đây, bà ta hay dựa vào những chiêu này để dỗ dành Tô Ngọc Anh nghe lời, “Mẹ biết Ngọc Anh là một đứa con ngoan, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?”

Sắc mặt Tô Ngọc Anh không hề thay đổi, một chút gợn sóng trong cảm xúc cũng không có, để lộ một sự chán ghét đến cực đỉnh trên gương mặt lạnh lùng.

“Nghe lời cái đầu dị”

Cô cũng không muốn bận tâm thần phận là gì, trực tiếp hung dữ đáp lại, rút tay mình ra từ trong tay của Vệ Hân.

Trong mắt chợt lóe lên một tia ghét bỏ không dễ gì phát hiện.

“Tôi họ Tô, cho dù tôi có rước lấy phiền phức ngập trời thì tôi cũng muốn quay về cái nhà này. Còn nữa, tôi cũng không hạnh phúc, các người lại muốn hạnh phúc sao?”

Chút chiêu trò này của Vệ Hân không thể dỗ dành được cô.

Tô Ngọc Anh lạnh lùng rút khăn ướt ở bên cạnh ra, lau qua lau lại bàn tay vừa bị Vệ Hân chạm vào, đi lên. trước rồi ném khăn ướt đã lau qua vào trong lòng bàn tay của bà ta.

“Còn nữa, bây giờ con chó con mèo gì đó đều muốn làm mẹ của Tô Ngọc Anh tôi sao? Nếu tình thương của mẹ ngập tràn vậy thì không bằng sinh thêm vài đứa cho nó ngập tràn một đống đi”.

Ánh sáng của người phụ nữ trong mắt xinh đẹp đến cực đỉnh, rõ ràng giống như tiên nữ.

Cô che miệng khẽ cười: “À không có ý gì đâu, tôi quên là bà đã có tuổi, tuổi cao thì nhan sắc tàn phai, không sinh con được nữa”

Vệ Hân bị từng câu nói làm cho tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bà ta đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, oan ức chảy nước mắt: “Chồng à, tôi cũng chỉ nghĩ thay cái nhà này. Người ta nói làm mẹ rất khó, tôi đây vừa làm mẹ ruột vừa làm mẹ kế còn khó hơn nhiều. Nhưng bây giờ Ngọc Anh lại nói với tôi như vậy?

Ông Tô nhìn vợ ở bên cạnh khóc thành dòng, chủ nghĩa đàn ông làm ông ấy muốn dạy dỗ Tô Ngọc Anh vài câu.

Tô Ngọc Anh, sao con có thể nói chuyện với dì như thế! Xem ra trước đây bố đã nuông chiều con quá rồi mới làm con trở thành cái dạng này! Con nhìn Nhã Nhã xem, dịu dàng hiếu thảo nghe lời, loại như con sao có thể so sánh với nó? Học tập em gái con một chút đi, và xin lỗi dì con mau!”

Tô Ngọc Anh lạnh lùng quét mắt qua ông Tô, nuông chiều?

Kiếp trước hay thậm chí là bây giờ, ông Tô hết lần này đến lần khác phớt lờ sự tồn tại của cô, chẳng khác nào trực tiếp buông thả cô, giống như không nhìn thấy người con gái này vậy.

Nếu không phải ông Tô hết lần này đến lần khác thờ ơ, ban đầu làm sao cô lại tin tưởng hai người ngoài là Vệ Hân và Tô Nhã Nhã, biến thành một đứa ngốc nghếch mặc cho người khác coi như con rối nằm trong tay?

Ông Tô không thể trốn tránh trách nhiệm khỏi tất cả chuyện này. “Im miệng”

Cô mở miệng, quát ông Tô im miệng. Ông Tô trợn mắt trông còn to hơn cái chuông đồng hồ, không thể tin được con gái mình lại dám to gan dạy bảo mình như thế.

Tô Ngọc Anh thản nhiên bước về phía ông Tô, khí thể hoàn toàn nghiền nát ông Tô – người đứng đầu một

nhà.

“Bố đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố đối với con chưa? Nếu không có thì đừng lấy danh nghĩa người bố để dạy dỗ con, xin lỗi? Bây giờ con đã là cô chủ Chiến mà Chiến Thần Dũng chấp nhận, con xin lỗi, dì à, dì nhận nổi không?”

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi nheo lại, rời đi cùng với ánh mắt khiêu khích. Một câu nói đã ngăn cản được ông Tô, cũng làm cho Vệ Hân phải khiếp sợ. Ông Tô cũng chán nản nhưng lại không có biện pháp gì.

Mãi cho đến khi mọi người đã đi hết, lúc này Tô Nhiên mới lập tức đưa tay lên sờ trán Tô Ngọc Anh xem có phát sốt không.

“Ngọc Anh, gần đây em có sao không?”

Dáng vẻ oán giận trời đất của Tô Ngọc Anh vừa rồi thật ngầu quá đi! “Em gái à!”. Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sức sống lập tức nổ tung.

Một bóng người bay vào trong chớp mắt giống như tia chớp, một tay ôm Tô Ngọc Anh vào trong lòng.

Người đàn ông trước mặt mặc một bộ quần áo bình thường trên người, người cao mét tám càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai tỏa nắng, vừa nhìn đã biết là tiêu điểm trong đám người, đặc biệt là kiểu tóc sấy tráng bạc – tiêu chuẩn của một tên cặn bã lại càng thu hút ánh nhìn.

Người này là Tô Vân Nam, chính là cậu hai của nhà họ Tô, cũng là anh hai của cô, được gọi là “Hải Vương”, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, đồng thời còn không giống nhau.

“Em đã trở về sao lại không nói cho anh hai biết sớm, em có biết là anh hai lo lắng cho em nhiều lắm không. Đến đây cho anh hai nhìn coi nào, gầy đi rồi, có phải ở bên ngoài bị bắt nạt không?”

Tô Vân Nam nhìn thấy Tô Ngọc Anh gầy đi, ánh mắt đầy đau lòng.

Loại quan tâm này mới thật sự là quan tâm.

Tô Nhiên khẽ vỗ vai Tô Vân Nam, dịu dàng mở miệng: “Được rồi, em đừng có giật mình ngạc nhiên nữa không lại dọa Ngọc Anh. Nếu em đã về thì đi đón cháu trai và cháu gái của em cùng với chúng ta đi!”

“Em có cháu trai và cháu gái sao?” Tô Vân Nam vui mừng không ngớt, sờ trái sờ phải: “Em nên chuẩn bị một ít quà tặng.”

Sau khi sờ soạng túi tiền vài lần, anh ấy lấy ra một thỏi son, còn có mấy vỉ thuốc tránh thai. Tô Nhiên và Tô Ngọc Anh: “… Quên đi. Anh đừng nên chuẩn bị gì cả.” Bên trong căn phòng, Vệ Hân vô cùng tức giận, nhất định phải đuổi Tô Ngọc Anh đi.

“Nhã Nhã, gần đây chúng ta cần phải dỗ dành bố con cho tốt, sau đó đuổi Tô Ngọc Anh đi! Hiện tại Tô Ngọc Anh đã điên rồi, hoàn toàn không bị khống chế nữa”

Không bị khống chế, đó chính là một quân cờ vô dụng.

Đôi mắt của Tô Nhã Nhã nheo lại, tính toán trong lòng: “Mẹ, con lại không nghĩ như vậy. Tô Ngọc Anh càng xảo quyệt tùy hứng không bị khống chế lại càng tốt, như vậy cô ta sẽ càng đắc tội với nhiều người. Trở nên càng ngày càng bị mọi người ghét bỏ, không phải chúng ta muốn kết quả này sao?

Hơn nữa, chúng ta vẫn phải giữ Tô Ngọc Anh lại” Vệ Hân dường như không thể hiểu được: “Tại sao?”

Tô Nhã Nhã kéo tay bà ta giải thích: “Mẹ, chúng ta muốn đứng vững, không bị đuổi ra khỏi cái nhà này thì dỗ dành bố cho tốt là vô ích. Điều quan trọng nhất là phải có quyền lực trong tay, hiện tại trong tay con đã có 23% cổ phần của tập đoàn Tô Thị.

Mà mẹ có 5%, nhưng vẫn chưa đủ. Trong tay Tô Vân Nam có còn 20% cổ phần. Nếu như chúng ta có thể dùng chiêu trước đó để lợi dụng con ngốc Tô Ngọc Anh mang 20% cổ phần trong tay Tô Vân Nam tới cho chúng ta, vậy thì hai mẹ con ta chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tô thị”.

Nụ cười của cô ta tràn đầy dã tâm: “Đến lúc đó, toàn bộ tập đoàn Tô thị là của chúng ta, con xem còn ai dám xem thường chúng ta. Còn ai dám nói con là đứa con gái ngoài giá thú!”

“Nhã nhã, Tô Vân Nam rất đề phòng chúng ta, cậu ta có thể dễ dàng đưa cổ phần công ty cho chúng ta sao?” vệ Hân có chút lo lắng.

Tô Nhã Nhã lạnh lùng cười: “Sẽ như vậy, Tô Vân Nam và Tô Nhiên đều cưng chiều cô em gái này như bảo bối, chỉ cần chúng ta dỗ dành con ngu Tô Ngọc Anh này thì lấy được cổ phần công ty sẽ dễ như trở bàn tay.”

Bên trong căn hộ ở thành phố Tân Khởi.

Tô Ngọc Anh vừa mới đẩy cửa trở về đã nhìn thấy ba đứa nhỏ trong nhà ăn mặc nghiêm chỉnh giống như là ba đặc công nho nhỏ.

Một bộ dáng được trang bị đầy đủ. “Cục cưng, các con muốn ra khỏi cửa sao?”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Ba đứa nhỏ lập tức nhào vào trong lòng Tô Ngọc Anh.

Tô Thiên Lam hung hăng nói bằng giọng còn vương mùi sữa: “Chúng con còn tưởng là mẹ bị chú người xấu đó bắt nạt rồi mang đi rồi, anh hai và anh ba nói muốn làm nổ tung ổ chó của chủ người xấu đó”.

Chú người xấu trong miệng cô bé chính là Chiến Thần Dũng, ổ chó chính là chỉ Vịnh đỗ thuyền hoàng gia của “Cung Điện Hiện Đại”nhà họ Chiến trị giá hàng nghìn tỷ.

“Được rồi, mẹ không có chuyện gì cả” Tô Ngọc Anh dỗ dành xoa đầu bé cưng nhà mình, chỉ coi là các con đang nói đùa.

Cô không biết đó không phải là lời nói đùa.

Tô Tần Lâm lặng lẽ nhét ba lô nhỏ lên trên bàn trà, lúc này nhìn như cặp đựng sách nhỏ thông thường nhưng lại chứa đầy bom mini.

Vừa rồi, ba đứa nhỏ còn thật sự định đi nổ tung nhà họ Chiến, không phải là nói đùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.