Tổng tài mặt lạnh sủng vợ bé yêu

Chương 23-24

trước
tiếp

Chương 23: Bữa cơm tối.

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Âu thị.

“Tổng giám đốc, chuyện ngài dặn dò đã làm xong rồi.”

“Ừ, để xuống đi.”

Cầm lấy đồ trên mặt bàn, nhìn Tuyết Nhi trên chứng minh nhân dân, vẫn là khuôn mặt tuyệt đẹp kia, vẫn là nụ cười khiến người ta ấm lòng, nhớ tớ Tuyết Nhi trong lòng Âu Dương Thần không khỏi ấm áp, từ sau khi Tuyết Nhi trở về, Âu Dương Thần hận không thể lúc nào cũng có thể ngây ngốc ở trong phòng làm bạn với cô, ngày trước với Âu Dương Thần mỗi ngày mỗi đêm đều là công việc, trong con mắt của cấp dưới mười phần là người cuồng công việc, ấy mà mấy ngày gần đây, tổng giám đốc đúng giờ như một kỳ tích thậm chí luôn tan tầm trước giờ, ặc, điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ tổng giám đốc đại nhân của chúng ta rơi vào bể tình, nhưng mà nghĩ lại bên người tổng giám đốc cũng không xuất hiện người phụ nữ nào, hơn nữa ai cũng biết tổng giám đốc đại nhân của Âu thị trước giờ không tiếp xúc với phụ nữ, lại càng ghét chạm vào phụ nữ, điều này cũng làm cho nhóm được gọi là người con gái đẹp và thùy mị đau lòng, càng khiến không ít người hiểu nhầm Âu Dương Thần thích đàn ông, lời này nếu như bị Âu Dương Thần biết được đoán chừng gương mặt lạnh lẽo kia sẽ biến thành màu đỏ tía.

Nhìn con số trên đồng hồ đã tới năm, cuối cùng cũng tới năm giờ, gần tan tầm rồi, rốt cuộc có thể trở về gặp Tuyết Nhi, không biết Tuyết Nhi đang làm gì ta?

Mà ở chỗ khác Tuyết Nhi đang bận rộn trong phòng bếp, mấy ngày này lúc nào cũng anh Thần nấu cơm cho mình, nhưng mình thì chưa làm một bữa cơm ngon lành cho anh Thần, anh Thần quan tâm giúp mình nhiều như vậy, bữa cơm này là lẽ đương nhiên, Tuyết Nhi vui vẻ làm đồ ăn, nói thật, lúc ở nước ngoài hàng ngày ăn đồ ăn ngoại quốc không quen, mặc dù anh Phi có mời cô giúp việc, nhưng mà dù sao cũng cảm thấy bản thân mình tự nấu cơm có cảm giác càng thích hơn, cho tới bây giờ Tuyết Nhi đều hướng về kiểu sống, nấu cơm vì người mình yêu mến, chờ anh trở về, sau đó sẽ cùng nhau rửa chén, đi dạo, ái chà, nghĩ vậy, không khỏi nhớ tới anh Thần, thầm mắng mình đã nghĩ quá nhiều, vẫn nên tập trung tinh thần nấu cơm thì hơn, lần đầu tiên, cũng không thể để anh Thần coi thường chứ.

Khi Âu Dương Thần trở về, vừa đúng lúc Tuyết Nhi đã làm xong cơm và món canh cuối cùng, nhìn món ăn phong phú trên bàn cơm kia, chỉ thấy Tuyết Nhi mang tạp dề bưng canh đi ra. Trong lòng Âu Dương Thần không khỏi chấn động, hình ảnh này chính mình đã từng ảo tưởng vô số lần, từ nhỏ đã bị đào tạo thành người thừa kế, còn muốn thừa kế tổ chức kia, trước khi gặp được Tuyết Nhi mình thậm chí không dám nghĩ, sau khi gặp được Tuyết Nhi mới có dũng khí suy nghĩ, nhưng mà mất đi Tuyết Nhi, ròng rã ba năm mình không suy nghĩ vẩn vơ, mà bây giờ tất cả đều đã biến thành sự thật, truyện của LqĐôn, giờ phút này trong lòng Âu Dương Thần không chỉ là rung động, mà đó là một tình yêu không thể nói thành lời, Âu Dương Thần thầm thề nguyện trong lòng hạnh phúc như vậy anh tuyệt đối không cho phép kẻ khác phá hỏng, tuyệt đối không thể….

“Anh Thần, anh về rồi, rửa tay ăn cơm thôi, nếm thử tài nấu nướng của em đi…” Tuyết Nhi ngọt ngào nói với Âu Dương Thần.

Âu Dương Thần không khỏi sửng sờ, cười với Tuyết Nhi, đây là hạnh phúc thuộc về Âu Dương Thần anh.

“Thế nào” Tuyết Nhi chăm chú nhìn Âu Dương Thần, rất sợ bỏ lỡ mất bất kỳ biểu cảm nào của anh.

Thấy Tuyết Nhi căng thẳng như vậy, Âu Dương Thần không khỏi muốn trêu chọc đứa nhỏ này, gắp một miếng thức ăn đặt vào trong miệng, lông mày nhăn sít sao, ăn rất ngon, mà Tuyết Nhi cho rằng đồ ăn mình làm cực kỳ khó nuốt, con mắt không khỏi u ám, xem ra bản thân mình lâu rồi không làm, cũng không nấu cơm, hơn nữa cơm anh Thần làm ăn ngon như vậy, mình làm….

“Tuyết Nhi” thấy mắt Tuyết Nhi u ám, Âu Dương Thần chợt cảm thấy mình quá đáng, không nên chọc ghẹo bảo bối nhà mình.

“Anh Thần, không thích thì đừng ăn, em…” Tuyết Nhi cực kỳ đau lòng, nước mắt che kín đôi mắt to.

“Tuyết Nhi, làm sao vậy, thật sự ăn ngon mà, vừa rồi là anh cố tình dò xét em, em không tin, tự mình nếm thử đi.”

Cái gì, Tuyết Nhi mở miệng nuốt miếng thức ăn Âu Dương Thần gắp đưa tới, phát hiện thì ra vẫn là hương vị ấy, anh Thần, anh vậy mà lừa gạt em, chết chắc rồi…. Tuyết Nhi suy nghĩ, lập tức khóc hu hu, không phải nói đàn ông sợ nước mắt nhất à? Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt như suối tuôn ra, làm thế nào cũng không ngừng được. Nhưng lần này làm Âu Dương Thần hoảng sợ, hối hận mình không nên đùa giỡn Tuyết Nhi.

Nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi, “Tuyết Nhi, đều là anh Thần không tốt, em đừng khóc, em trừng phạt anh như thế nào cũng được.”

Tuyết Nhi trong ngực Âu Dương Thần, hai mắt to đảo quanh, “Thật vậy không.”

“Ừ, thật.”

“Tốt lắm, ăn hết tất cả đồ ăn trên bàn, còn có lát nữa anh rửa chén.” Tuyết Nhi chui ra từ ngực Âu Dương Thần, ra lệnh giống như nữ vương, đây, đây cũng quá…

Âu Dương Thần biết mình bị Tuyết Nhi trêu chọc, nhưng có thể làm gì chứ, chính mình sẵn lòng nhận phần tội này mà.

Quả nhiên Âu Dương Thần không phụ sự mong đợi của mọi người và Tuyết Nhi cùng tiêu diệt hết tất cả đồ ăn, thời gian này còn làm chứng minh thư cho Tuyết Nhi, hộ chiếu, và một số bằng tốt nghiệp đưa cho Tuyết Nhi, trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi đang muốn tìm việc, nhưng mấy thứ này không có ở đây, bây giờ cuối cùng có thể như mong muốn, không thể không tăng thêm hảo cảm với Âu Dương Thần nhiều hơn một phần. Để tỏ lòng cảm ơn với Âu Dương Thần, LQĐôn,n~n, cũng chủ động đảm nhận công việc rửa chén cùng với Âu Dương Thần, đối với Âu Dương Thần mà nói điều này tất nhiên không gì tốt hơn, bởi vì đây cũng là một phần trong ước muốn.

Trong phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa ầm ĩ của Tuyết Nhi và Âu Dương Thần.


Chương 24: Chỉ có em mới có thể làm anh hạnh phúc.

“Bây giờ chúng ta đang ở một khách sạn lớn được bảo vệ nghiêm ngặt, hôm nay tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị Diệp Phi tổ chức tiệc đính hôn cùng với thiên kim Lâm thị Lâm Hiểu tại đây, được mời đều là những nhân vật nổi tiếng trong thương giới (giới kinh doanh) chính giới (giới chính trị).

Đến đây đến đây, không biết người nào hô lên, chỉ thấy bên trong chiếc Lincoln rất dài một người đàn ông đẹp trai phong độ tuyệt vời mang lễ phục màu trắng bước xuống, rồi sau đó, một người con gái đẹp mặc Bra váy dài, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt hạnh phúc, khoác cánh tay Diệp Phi, bước chậm rãi vào tiệc rượu, nhưng thân là nam chủ mà Diệp Phi mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút giận dữ. Vì Lâm Hiểu luôn cố tình hay vô ý dựa vào sát người Diệp Phi, điệu bộ nghiêm chỉnh của người con gái nhỏ bé.

Không hề nghi ngờ, dáng người Lâm Hiểu rất đẹp, cao 1 mét 70, cộng thêm trước sau lồi lõm. Bình thường lại chú ý cách ăn mặc, trong mắt đàn ông cũng là một người con gái đẹp, nhưng chú ý cách ăn mặc quá, trang điểm khuôn mặt cũng thiên về diêm dúa lòe loạt, trên người luôn mang theo mùi nước hoa nồng nặc, cô ta hoàn toàn cho rằng đàn ông thích phụ nữ khêu gợi, nhưng lại không ý thức được rằng Diệp Phi ghét nhất chính là người như thế.

Mà Tuyết Nhi đang đọc tư liệu tìm việc làm cũng nhìn thấy bản tin tràn khắp mọi nơi này, hai nhà Diệp Lâm làm thông gia không thể nghi ngờ là tin tức lớn nhất hiện nay của thành phố A, dù sao đây là hai xí nghiệp lớn lại là hai gia tộc lớn kết nghĩa vợ chồng cũng là câu chuyện trà dư tửu hậu, mà cuộc hôn nhân này lại có người vui mừng có người buồn rầu, hôn nhân nhà giàu sang quyền thế phần lớn cũng là một cuộc mua bán, có người có thể đạt được lợi ích lớn hơn thì tự nhiên cũng có người sẽ ít đi một chén canh, một vài bản tin giải thích xuất thân bối cảnh hai xí nghiệp lớn Diệp Lâm, đều khen ngợi Diệp Phi và Lâm Hiểu là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp, nhìn hai người xứng đôi như vậy, Tuyết Nhi không khỏi ao ước một lúc, nhưng lúc nhìn thấy lễ phục trên người Diệp Phi lại chua xót một hồi, mặc dù đã nghĩ tới có thể Diệp Phi sẽ không mặc lễ phục mình thiết kế, nhưng mình vẫn cứ hi vọng tin tưởng anh sẽ mặc, xem ra mình vẫn là tự đánh giá cao bản thân mình, dù sao Lâm tiểu thư mới chính là vị hôn thê của anh Phi, sau khi cảm thán một hồi, Tuyết Nhi tắt những cửa sổ phát tin tức này, trước mắt quan trọng nhất là hãy tìm một công việc, vì thế lại tập trung tinh thần vùi đầu vào tìm việc làm.

Nhà họ Diệp.

Mặc dù mới đính hôn, ông cụ đã muốn hai vợ chồng mới chung phòng, lần này lại có người mừng có người buồn, vui vẻ đương nhiên là Lâm đại tiểu thư (tiểu thư lớn nhà họ Lâm) của chúng ta, ở nước ngoài đã quen với cuộc sống phóng túng, mấy ngày nay lúc ở nhà Diệp Phi, mặc dù thường dụ dỗ Diệp Phi, nhưng mà Diệp Phi lại không cho mình tới gần phòng anh, mình đã sớm không nhịn được cô đơn lạnh lẽo, tối hôm nay chung một phòng, cô có niềm tin Diệp Phi tuyệt đối sẽ quỳ gối dưới váy cô, nghĩ Lâm đại tiểu thư cô là ai, không chỉ có vóc dáng mê người, còn có bản lĩnh giường chiếu tiêu hồn. Đàn ông ư? Nét mặt lạnh lùng, thật sự lên đến giường còn không phải là nhiệt tình như lửa à, ha ha, nhớ lại dáng người đẹp đẽ kia của Diệp Phi, cơ bụng mê người, lửa nóng trong mắt Lâm Hiểu càng nồng thêm, sớm đã tắm hương thơm hoa cỏ, thay nội y khêu gợi, chờ đợi cho Diệp Phi một niềm vui lớn.

Lúc này dưới lầu Diệp Phi đang buồn rầu uống rượu, Laffey năm 78 trong mắt anh như dùng để uống nước, không ai có thể hiểu được nổi buồn đau của anh, Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, một ly rượu lót bụng, đã không còn cảm giác đau khổ, bởi vì trong lòng khổ quá rồi, lúc này một người hầu cầm hộp quà tặng từng bước từng bước đi qua khiến Diệp Phi để ý, “Đứng lại, cầm gì đó.”

“Ặc, thiếu gia, cái này hôm qua có người gửi cho ngài, đoán là quà tặng.”

“Cầm tới xem tý nào” Diệp Phi quái lạ vì sao mình không nhìn thấy hộp quà tặng này, nhìn gói hàng này hẳn là thứ đồ không quen. Tùy tiện mở hộp, hiện ra trước mắt chính là một bộ lễ phục, đây, đây sẽ không là….

Vội vàng mở lễ phục, là một bộ lễ phục thiết kế đặc biệt. Nói thật so với bộ trên người mình chỉ có hơn chứ không kém, càng tôn lên phong độ của mình, lại phù hợp với phong cách của mình, đây, lúc này chú ý thấy một lá thư trên mặt đất, chữ viết này quen thuộc, là, là Tuyết Nhi….

“Anh Phi

Anh đã về rồi, xin lỗi, em không chờ anh trở về, cũng không chăm sóc tốt ông nội Diệp, nghe nói anh muốn đính hôn, chúc mừng anh, không có gì để tặng cho anh. Đây là lễ phục em tự mình thiết kế, như thế nào, thích không? Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhi thiết kế lễ phục con trai, nếu không đẹp anh cũng bỏ qua cho em nhé….

Anh Phi, cảm ơn anh đã làm bạn trong hai năm qua, cho tới nay anh cũng giống như người anh cả, L^êQu*ý Đ~ôn, làm cho em cảm thấy rất ấm áp, em biết hai năm trước cũng là anh đã cứu em, có thể là sợ em có trách nhiệm nên mới nói cho em biết, em là vị hôn thê của anh, bây giờ em biết rõ không phải, Lâm tiểu thư mới đúng, nhưng mà em không trách anh, thật sự không trách, trong lòng em anh vĩnh viễn là anh trai quan trọng nhất, nhất định phải hạnh phúc nhé…., bây giờ em rất tốt, Tuyết Nhi đã trưởng thành, không phải lo lắng cho em đâu…, chúc anh và Lâm tiểu thư hạnh phúc….”

Thấy chữ viết xinh đẹp này, Diệp Phi cảm thấy trong lòng mình giống như bị côn trùng gặm cắn, rất đau, rất khó chịu.

“Cái này đưa tới lúc nào, vì sao không ai đưa cho tôi, nói, người đưa tới đâu rồi, mau nói cho tôi biết.” Tâm tình Diệp Phi kích động thậm chí còn lôi kéo cổ áo người hầu, người hầu có chút bị dọa sợ, hôm nay thiếu gia làm sao vậy, mặc dù bình thường thiếu gia lạnh nhạt nhưng cũng có chút dịu dàng, mà hôm nay, trong đôi mắt kia đầy ắp sát ý cảm giác thật đáng sợ,

“Hôm qua… Đêm qua…. Một người đàn ông mang tới, kêu tiểu Trương lấy…. Đưa cho ngài.”

“Ngày hôm qua, vì sao ngày hôm qua không đưa cho tôi, các người một đám ăn gan hùm mật gấu, á….”

Tiểu Trương bị dọa hoàn toàn… Lập tức quỳ xuống “Thiếu gia, tôi…. Tôi sai rồi…. Thiếu gia….”

“Cút” tức giận hét một tiếng, tiểu Trương lập tức co cẳng chạy. Diệp Phi cầm thư của Tuyết Nhi, lao ra ngoài cửa, Tuyết Nhi, chỉ em mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh Phi, em chờ anh, đừng rời khỏi anh, trong đầu anh chỉ có giọng nói và dáng vẻ vui cười của Tuyết Nhi, đã quên ông nội bệnh nặng, đã quên Lâm Hiểu chờ trong phòng, càng quên luôn bây giờ là đêm khuya rồi. Chỉ nghĩ đến nhanh đi tìm Tuyết Nhi.

Mà Lâm Hiểu ở trong phòng lòng đầy vui mừng chờ Diệp Phi tới, không ngờ rằng, Diệp Phi đã đi tìm người mà cô ta ghét nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.