Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê Bà Xã Em Đứng Hòng Thoát

Chương 81

trước
tiếp

Sáng hôm sau Nam Ngữ thức dậy, cảm giác cả người khoan khoái, cô đánh răng rửa mặt xong, định đến bệnh viện luôn, vừa thay quần áo xong thì điện thoại vang lên, nhìn số người gọi, cô tủm tỉm cười.

“Alo?”

“Em dậy chưa? Xuống nhà đi, anh đang đợi.”

Nam Ngữ bất ngờ, mở rèm cửa nhìn xuống, quả nhiên thấy xe của anh đang đỗ ở dưới, Mộ Hàn còn đứng ngoài, anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu, đẹp trai bức người.

Trái tim cô như nhảy nhót, vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó mới cầm túi xách đi xuống. Vừa đi tới gần anh, lập tức bị kéo vào trong một lồng ngực vạm vỡ ấm áp.

“Sạc pin cái nào.”

Mộ Hàn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, Nam Ngữ vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận nhịp tim đập của cả hai người. Bây giờ vẫn còn sớm nên ngoài đường không có nhiều người, vậy nên hai người bọn họ thoải mái ôm ấp, trao nhau tình cảm.

“Hôm qua anh không ngủ được à?”

Cô hít một hơi thật sâu mùi hương bạc hà trên cơ thể anh, nhẹ giọng hỏi.

“Ừm, vì nhớ em nên không ngủ được.”

Anh đáp.

Cô ngượng ngùng dụi dụi đầu vào lồng ngực anh. Mộ Hàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô lên, khẽ nhéo chiếc mũi xinh xắn, cười nói.

“Còn em thì xem ra ngủ rất ngon nhỉ?”

Nam Ngữ chỉ cười không đáp, Mộ Hàn đột nhiên nghiêm mặt ngó nghiêng xung quanh, cô tò mò hỏi

“Sao vậy?”

Anh phát hiện xung quanh không có ai, bấy giờ mới đặt môi mình xuống môi cô, nụ hôn thật sâu và dịu dàng, không kém phần ngọt ngào và say đắm.

“Ưm…”

Nam Ngữ rên rỉ yêu kiều, nép vào lòng anh, khẽ khàng đáp lại, anh cuốn lấy lưỡi cô như muôn hút hết mật ngọt trong cô. Còn cô như đắm chìm vào sự dịu dàng cùng cuồng nhiệt như lửa của anh. May lúc đó, Mộ Hàn đã kịp buông cô ra trước khi anh hoàn toàn mất kiềm chế.

Mang tai anh vì thế mà hơi đỏ lên, bây giờ Nam Ngữ mới biết thì ra không phải một mình cô mới biết ngại ngùng đỏ mặt. Người đàn ông này cũng thế, chỉ là bình thường cô không để ý tới anh mà thôi.

“Mộ Hàn, anh đáng yêu quá đấy…”

Nam Ngữ khẽ xoa xoa vào phần dái tai mềm mại của anh. Mộ Hàn liền bắt lấy tay cô hôn lấy.

“Em còn nghịch ngợm là anh không kiềm chế được mà muốn em ngay tại đây đấy.”

Nam Ngữ bị anh dọa sợ, hai gò má đỏ bừng như hoa đào, đánh nhẹ vào ngực anh.

“Đáng ghét.”

Mộ Hàn cùng cô lên xe ô tô, anh thắt dây an toàn cho cô, tiện thể còn ăn chút đậu hũ, Nam Ngữ hỏi anh.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi ăn sáng.”

Nam Ngữ không phản đối, thỉnh thoảng liếc nhìn dáng vẻ anh đang lái xe, góc nghiêng nam tính cùng sống mũi cao thon gọn. Trái tim lại lỡ nhịp.

“Cái điện thoại lần trước anh đưa cho em, em lấy ra dùng đi.”

Anh đột nhiên nói.

“Điện thoại?”

Cô lờ mờ không nhớ ra.

“Là chiếc điện thoại anh tặng em cùng với quần áo, không phải em vứt đi rồi đó chứ?”

Vẻ mặt anh thoáng chút không vui, lúc này Nam Ngữ mới nhớ ra chiếc điện thoại đó.

“Không phải, em chưa vứt đi, vẫn còn để trong tủ.”

“Bên trong có phím tắt gọi đến số của anh, và cài định vị. Lần trước em bị người ta bắt đi, anh đã rất lo lắng.”

Nam Ngữ xúc động, thì ra đó là lí do mà anh tặng cô điện thoại, những chuyện mà anh làm tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại mang rất nhiêu tâm tư. Nam Ngữ nhổm người sang hôn một cái vào má anh rồi nói.

“Mộ Hàn, em xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm anh, cảm ơn anh vì đã luôn lo lắng cho em.”

Mộ Hàn cười cười, nhân lúc đèn đỏ dừng lại liền hôn lên môi cô một cái, giống như hôn bao nhiêu cũng không đủ vậy.

Bầu không khí trong xe vô cùng ngọt ngào, đến nhà hàng, Nam Ngữ gọi đồ ăn đơn giản, cùng anh ăn sáng, cô nhìn vết thâm bọng mắt mờ mờ dưới mắt anh, lo lắng xoa xoa lên đó.

“Đêm hôm qua rốt cuộc mấy giờ anh đi ngủ vậy?”

“Ừm…” Anh vòng tay qua sau lưng ghế cô, mắt liếc sang nơi khác không trả lời. Nam Ngữ cau mày dò hỏi, lát sau anh mới trả lời thật sự.

“Ngày hôm qua anh không về mà ở dưới nhà em, ngủ trên xe ô tô.”

Ghế xe cứng quá làm anh khó ngủ, mãi đến gần sáng mới chập chờn ngủ được một chút.

“Vậy…quần áo thì sao?”

Cô ngạc nhiên, hỏi. Mộ Hàn đáp.

“Là trợ lý Lưu chuẩn bị trước cho anh một bộ.”

Cô xót xa nắm lấy tay anh.

“Sao anh không gọi cho em?”

“Anh thấy em ngủ rồi.”

Nam Ngữ càng xót xa hơn, lí nhí nói.

“Lần sau anh đừng làm thế, anh có thể lên phòng em ngủ mà.”

Gương mặt Mộ Hàn lập tức vui vẻ, gian manh nói.

“Em nói thật sao?”

“Tất nhiên là chỉ ngủ thôi, không phải làm chuyện như anh nghĩ đâu.”

Cô khẽ đánh vào ngực anh. Rốt cuộc trong đầu đàn ông chỉ có chuyện đó.

Mộ Hàn nhướn mi cười không đáp, lát sau lại nói.

“Anh đã sắp xếp một ngôi nhà chung cư rồi, chỗ này thuận tiện, an ninh tốt, còn gần đài truyền hình và bệnh viện, tốt hơn cho em.”

“Mộ Hàn, thật sự không cần đâu…”

Cô từ chối, nhưng anh dịu dàng dỗ dành cô.

“Nghe lời đi, em ở đó anh không yên tâm.”

Nam Ngữ bối rối, nhìn vết thâm dưới mắt anh, lại không nỡ từ chối. Nhưng anh đã cho cô quá nhiều, anh còn lo cho cả Gia Kỳ nữa…

“Đừng lo, chút tiền cỏn con đó, anh không thiếu. Chẳng lẽ Tổng giám đốc của SG lại không có tiền nuôi nổi bạn gái mình hay sao?”

“Em không có ý đó…”

Nam Ngữ bị anh dụ dỗ, cuối cùng đồng ý, ăn xong, anh đưa cô về đài truyền hình. Cô vẫy tay tạm biệt anh, sau đó quay người đi vào bên trong.

Mộ Hàn nhìn cô vào, mới gọi điện cho công ty chuyển nhà, chuyển toàn bộ đồ đạc của cô sang tòa nhà mới.Thế này thì cô có từ chối cũng vô ích.

***

Quán bar Lạc Nhật.

Tần Băng ngồi ở ghế, ánh đèn rực rỡ, xung quanh tiếng cười đùa giữa đàn ông và đàn bà, âm nhạc xập xình, một cô gái xinh đẹp ngồi uống rượu một mình thu hút không ít ánh mắt của đàn ông, có vài người lại gần muốn gần gũi với cô ta. nhưng lại bị Tần Băng lạnh nhạt đuổi đi.

“Nam Ngữ…tôi coi chị là chị em tốt, vậy mà chị lại cướp đi người đàn ông mà tôi yêu…”

Tần Băng chua chát nói, lại nốc thêm một ngụm rượu nữa. Tiếng tin nhắn tinh tinh vang lên, là Nam Ngữ nói đang đến nơi.

Khóe môi Tần Băng khẽ nở nụ cười thâm độc, lạnh lùng, cô ta gọi cho một người đàn ông, sau đó lại tiếp tục uống rượu.

“Nam Ngữ, đừng trách tôi, có trách thì chỉ trách chị đã cướp đi người mà tôi yêu mà thôi!”

Nam Ngữ đến nơi, theo tin nhắn của Tần Băng đến phòng riêng, nhưng cô đi vào phòng lại không thấy Tần Băng đâu cả, ngược lại chỉ thấy một người đàn ông.

“Đinh Dũng?!”

Đinh Dũng nhìn cô, nở nụ cười thèm thuồng nói.

“Nam Ngữ, đã bốn năm rồi, em vẫn đẹp như xưa nhỉ?”

Đinh Dũng là tên đàn ông ngày xưa rất thích cô, khi cô còn làm người mẫu, anh ta cứ đeo bám mãi không ngừng. Bây giờ không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây.

Nam Ngữ toan chạy ra ngoài, nhưng lại bị Đinh Dũng chặn lại.

“Ấy, đi đâu mà vội thế? Tâm sự với anh một chút, anh rất nhớ em đấy…”

Cô lạnh giọng, nói.

“Anh mau tránh ra, không thì đừng trách tôi không khách khí.”

Đinh Dũng bật cười haha, bàn tay thô bỉ khẽ chạm vào vai cô, lại bị cô hất ra.

“Bốn năm rồi, em vẫn kiêu căng ngạo mạn thế nhỉ Nam Ngữ? Bây giờ ngã ngựa rồi, đáng lẽ phải biết bám víu vào người khác mà sống chứ…Em yên tâm, ngủ với anh đêm nay, anh sẽ không để em thiệt thòi đâu.”

Anh ta nói xong, liền nhào đến. Mùi rượu và mùi thuốc lá trên người anh ta làm cô cảm thấy thật kinh tởm. Nam Ngữ không chần chừ tung cước đạp thẳng vào hạ bộ củ anh ta, Đinh Dũng chưa chạm được vào cô đã ôm chỗ đó lăn lộn, gương mặt nhăn nhúm vì đau.

“Đinh Dũng, đừng để tôi gặp anh thêm một lần nào nữa, bằng không tôi gặp lần nào, đánh lần đó!”

Nam Ngữ cảnh cáo anh ta xong, quay người bỏ đi, cô gọi lại cho Tần Băng, giọng cô ta ở bên kia hơi ngái ngủ.

“Nam Ngữ, em xin lỗi, em mệt quá nên về nhà trước, sau đó liền ngủ quên, không kịp nói với chị.”

Cô cảm nhận có điều gì không đúng, cuối cùng cúp máy, chẳng lẽ trên đời này có sự trùng hợp thế sao? Tần Băng?

Cô lại gọi cho Mộ Hàn, anh không bắt máy, chỉ có một tấm ảnh được gửi tới, Nam Ngữ xem xong, cả người sửng sốt bất động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.