Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình Lê Nhược Vũ

Chương 947

trước
tiếp

Chương 947

Nhưng Lê Nhược Vũ lại lắc đầu trả chuyện thế này thì anh cứ xử lý là được rồi Nhưng tôi sẽ không bỏ qua chuyện Hạ Ly bị thương”

Cô tin tưởng vào thủ đoạn của Lâm Minh, cô không biết phải xử lý những loại chuyện này như thế nào, nhưng Hạ Ly chỉ là một đứa con nít mới ba bốn tuổi, Phan Kiều Như đúng là một người phụ nữ độc ác, làm người ta tức giận đến mức lộn ruột “Anh biết rồi!” Lâm Quán gật đầu một cái rồi cúi người, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Hạ Ly: “Hạ Ly đã chịu oan ức rồi! Con muốn ăn gì nào? Để bố dẫn con đi ăn món ngon!”

Hạ Ly lắc đầu một cái, giơ hai cánh tay mũm mĩm của mình lên, khuôn mặt nhỏ nhản bầu bĩnh, đáng iu không chịu nổi, giọng nói cũng vô cùng ngọt ngào: “Hạ Ly rất nhớ bố và mẹ!”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Minh ngoái đầu nhìn lại, má Trương lập tức chạy đi mở cửa. Ông Phan đứng trước cửa, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Nhìn thấy Lâm Minh, hai mắt ông 1a lập tức sáng lên, “Lâm Minh… Không! Tổng giám đốc Quân!”

Khi quan hệ giữa nhà họ Phan và nhà họ Lâm vẫn còn tốt, ông Phan có thể tự xem mình như bậc cha chú, có thể gọi thẳng tên Lâm Minh. Nhưng sau này, ông ta phát hiện Tập đoàn Lâm Thị phát triển càng ngày càng tốt. Hơn nữa, lần này Phan Kiều Như đã gây ra họa lớn, ông ta cũng không dám kêu như cũ nữa.

Lâm Minh tùy ý gật đầu một cái, vấn lịch sự chào một câu: “Chào chú Phan!”

Hình như ngoài cửa chỉ có một mình chú Phan, má Trương còn cố ý thò đầu ra ngoài, nhìn xung quanh một lát, sao Phan Kiều Như lại không đến đây?

Mà Lâm Minh lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào. Chính anh là người đã cho người trông coi Phan Kiều Như ở nhà, cũng chính là vì không để nhà họ Phan đưa cô ta ra ngoài, cô ta có thể đi ra ngoài mới kỳ quái.

“Chú… Có thể vào nhà không?” Ông Phan thử thăm dò hỏi, Lâm Minh nhíu mày rồi từ chối ông ta, đây là nhà của anh là Lê Nhược Vũ, anh không thích có người ngoài quấy rầy: “Không cần đâu!

Chú có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”

Ông Phan cũng không kiên trì nữa, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi thở dài: “Được thôi! Chú cũng không vòng vo nữa. Thật ra, hôm nay chú tới đây, chủ yếu là vì chuyện của Phan Kiều Như”

Lâm Minh gật đầu một cái, vẻ mặt vẫn không thay đổi, hình như đến nói chuyện cũng lười biếng, qua loa hơn. Không dạy dỗ con là lỗi của cha, chuyện của Phan Kiều Như cũng có lỗi của nhà họ Phan, anh sẽ không buông tha bất kỳ ai trong số họ. Lâm Minh nói: “Sau đó thì sao?”

“Vốn dĩ, chú muốn đích thân dẫn Phan Kiều Như đến đây, để con bé xin lỗi cô Linh. Nhưng Tổng giám đốc Quân đã cho người trông chừng nó, vì vậy chú cũng không tiện làm trái ý Tổng giám đốc Quân, nên lúc này mới đến đây một mình”

“Chú cảm thấy cô ta đã làm những chuyện như vậy, mà chỉ cần nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết được à?”

Lâm Minh cười lạnh lùng. Còn may là hôm nay Phan Kiều Như không đến đây, nếu không Hạ Ly vừa về nhà, vết thương trên trán cô bé lại do một tay Phan Kiều Như tạo thành, chắc chắn anh sẽ lập tức bắt Phan Kiều Như phải đích thân trả giá.

“Phan Kiều Như và cháu lớn lên bên nhau, cháu cũng biết rõ tính cách của nó mà. Lần này chỉ là một phút hồ đồ của con bé thôi. Nếu Tổng giám đốc Quân không hài lòng ở điểm nào, chắc chắn chú sẽ trừng phạt Phan Kiều Như, cháu cũng không cần phải hành động quá mức… Rõ ràng ông Phan cũng là người từng trải xã hội rất nhiều năm, loại người nào cũng từng gặp qua một lần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Minh, ông ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

“Một phút hồ đồ ư?” Nụ cười trên mặt Lâm Minh đầy vẻ giễu cợt: “Đúng vậy! Mỗi người đều sẽ có những phút giây đột nhiên trở nên hồ đồ!”

Ông Phan vội vàng gật đầu một cái, tỏ vẻ vô cùng đồng ý. Trong lòng ông ta cảm thấy hơi mưng rố, chẳng lẽ Lâm Minh thật sự bị ông ta thuyết phục rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.