Tổng hắc đạo bang và tình yêu tột đỉnh

Chương 27-28

trước
tiếp

Chương 27: Thiếu Một Người Dẫn Đường

Nhìn lại Lăng Diệp, đến cả thở gấp cũng không thấy. Anh ngồi xuống bên người Tề Ngôn nói:

“Cho dù cậu có chấp nhận hay không thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.”

Tề Ngôn nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, qua mấy chục giây mới chậm rãi lên tiếng đáp:

“Tôi biết.”

Chỉ là có chút không cam lòng mà thôi. . . . . . Mình đã cẩn thận giữ gìn lâu như vậy rồi, cuối cùng vẫn không cánh mà bay, không thể trao cho chính người mình muốn, mà lại trao cho cái tên kia.

Lăng Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh đối phương.

Ở chỗ kia, Thiên Nhất vừa mới đi ra khỏi cửa chính của hộp đêm Cực Lạc thì một chiếc xe Ferrari màu đỏ đỏm dáng dừng lại trước mặt hắn. Hắn không cần nhìn cũng biết người ngồi trong xe là Mạc Vũ. Hắn nhớ rất rõ, tối hôm qua Mạc Vũ đã lôi hắn đến đây bằng chiếc xe này.

Cửa xe được hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Mạc Vũ lộ ra, giọng hắn mang theo sự phấn khích không thể hiểu được nói:

“Lên đi.”

Thiên Nhất rất muốn kiêu ngạo xoay người bỏ đi. Nếu không phải người đàn ông này kiên quyết lôi hắn tới đây, thì hắn sao có thể uống rượu? Nếu không phải người đàn ông này dùng lời khích bác hắn, hắn sao có thể uống nhầm rượu? Nếu không phải người đàn ông này thừa dịp lúc hắn đang ngủ, lén lút rời đi, hắn sao phải đứng ở chỗ này để chờ xe? Tiếc rằng trên người hắn không có gì cả, bản thân hắn lại mù tịt về đường, nhà thì ở vùng ngoại ô, hắn hông thể làm gì khác hơn đành miễn cưỡng ngồi vào chỗ ghế phụ bên cạnh tay lái.

Mạc Vũ phát hiện ra sắc mặt hắn không tốt, vừa lái xe vừa giải thích:

“Lúc trước không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nên tôi mới thừa lúc anh đang ngủ mà rời đi.”

Thiên Nhất khẽ nhíu mày, không biết phải đối mắt với mình như thế nào? Hắn khổ sở nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, nhưng không có kết quả. Giọng hắn tràn đầy mê muội hỏi:

“Chẳng lẽ anh đã thực sự làm chuyện gì có lỗi với tôi?”

Lúc trên đường đi đón Thiên Nhất, Mạc Vũ đã quyết định sẽ phơi bày hết tâm trí của mình. Đàn ông thì sao nào, thích thì nhích thôi. Hắn nhấn một cái nút, trong nháy mắt trong xe truyền đến những âm thanh rất nhỏ, sau đó mới mở miệng nói:

“Tối hôm qua anh uống say, tự cởi áo sơ mi ra.”

Trong lòng Thiên Nhất không tự chủ hiện lên một dự cảm xấu.

“Nhìn thấy lưng anh, thân thể tôi liền có cảm giác.”

Tóc gáy của Thiên Nhất dựng đứng lên, người như đứng trên đống lửa.

Mạc Vũ rõ ràng không có ý định buông tha cho hắn, tiếp tục nói:

“Tôi đã tưởng rằng, đã quá lâu mình không đụng vào phụ nữ, nên đi tìm phụ nữ. Nhưng trước sự khiêu khích của người ta, cậu em của tôi chẳng những không cứng lên, ngược lại chỉ ỉu xìu. Cuối cùng tôi phải tưởng tượng người dưới thân là anh, mới có được cảm giác.”

“Dừng xe, tôi không có hứng thú ở cùng một chỗ với cầm thú.” Sắc mặt Thiên Nhất tái mét, giọng nguội lạnh nói. Nhìn ra được hắn rất tức giận.

Mạc Vũ không dừng xe, lại nói:

“Sau khi xong chuyện, tôi quay lại phòng, nhìn anh ngủ, uống rượu suốt cả đêm. Đã thành ra như vậy, tôi cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác với một người đàn ông nữa.”

Thiên Nhất định nhảy ra khỏi xe, nhưng lại phát hiện ra, làm cách nào cũng không mở được cửa. Hắn tức giận quay đầu nhìn Mạc Vũ, hận không thể chặt hắn ra làm trăm mảnh.

Mạc Vũ nhìn hắn, không thèm đếm xỉa đến cơn tức giận của hắn, nói:

“Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi thích anh, không liên quan gì đến giới tính.”

Thiên Nhất giận quá hóa cười:

“Ah, đáng tiếc, đối với anh, ông đây ngoài chán ghét chỉ có chán ghét!”

Mạc Vũ hoàn toàn không để ý đến giọng nói cùng thái độ ác liệt đối phương, cười xấu xa nói:

“Tối hôm qua lúc tôi hôn anh, anh đã đáp lại rất nhiệt tình.”

Hôn? Thiên Nhất tức giận đến trắng bệch cả mặt, bất chấp việc Mạc Vũ đang lái xe, đấm một phát thẳng vào sống mũi hắn.

Mạc Vũ cũng chẳng hề chớp mắt, đón nhận cú đấm mà không ra bất kỳ động tác tránh né nào. Nhưng khi đối phương định đánh hắn lần nữa, hắn liền dùng tay phải ngăn chặn hành động của đối phương, nói:

“Cú đấm vừa rồi là cái giá phải trả cho việc tôi đã hôn trộm anh. Nhưng mà ngoài chuyện đó ra, tôi không cảm thấy tôi đáng bị đánh, thích anh cũng không phải là chuyện tôi có thể khống chế được.”

Thân hình Thiên Nhất gầy gò, bình thường ít rèn luyện, sao có thể thoát khỏi sự áp chế của Mạc Vũ. Hắn chọn cách khôn ngoan, dừng động tác giãy giụa vô ích, nhắm mắt lại, coi đối phương như không tồn tại, trong lòng đã cho Mạc Vũ xếp vào danh sách đen.

Đột nhiên Mạc Vũ nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:

“Sao anh lại nhớ được số điện thoại của Diệp?”

Thiên Nhất kiên quyết coi như hắn không tồn tại, miệng mím thật chặt.

“Nhớ kỹ số của tôi, những số khác tìm trong danh bạ điện thoại là được rồi.” Mạc Vũ nói. Thấy đối phương vẫn như cũ không có phản ứng gì, đôi mắt đào hoa của hắn lóe lên sự bất đắc dĩ, sau đó mở miệng, giống như con vẹt, đọc không ngừng lặp đi lặp lại số di động của mình.

Xem ra con đường để cưa đổ bà xã của hắn, sẽ còn rất dài. . . . . .

Dự cảm của Mạc Vũ vô cùng linh nghiệm, bởi vì sau ngày hôm đó, Thiên Nhất đã biến mất hoàn toàn. Cho dù hắn đã vận dụng tất cả thế lực của bang Liệt Diễm những vẫn không thể tìm ra đối phương. Hắn biết, nhất định là Diệp đã đáp ứng yêu cầu của Thiên Nhất, giúp hắn ẩn nấp. Chỉ có điểu, bất luận hắn cầu xin Diệp thế nào, Diệp cũng không chịu nói ra nửa lời.

Y thuật của Tề Ngôn rất tinh xảo. Tất cả những loại thuốc hắn cho Úc Hàn Yên dùng đều là thuốc tốt nhất. Sau một tháng, thân thể Úc Hàn Yên đã khôi phục được bảy tám phần. Đã có thể coi như là như thế rồi, nhưng cô vẫn không thể ra khỏi phòng y tế một bước.

Lăng Diệp đã chuyển địa điểm làm việc đến phòng y tế. Nói oai thì là để dễ dàng chăm sóc bệnh nhân, còn về phần có phải để bồi dưỡng tình cảm, hay giám sát những thành phần khác đến đây không, thì cũng không biết được.

Dù sao thì, thi thoảng anh cũng được trêu chọc Úc Hàn Yên, được ăn đậu hũ của cô, cũng không còn chuyện người khác được ở riêng với cô nữa, bao gồm cả bác sĩ điều trị cho cô —— Tề Ngôn.

Trong tháng này, Nhan gia đang rối bời không thể gỡ ra nổi, Nhan Hạo bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chẳng còn hơi sức mà gây phiền toái cho bang Liệt Diễm, mà bang Liệt Diễm hình như cũng rất đạo đức, không hề nước đục mà thả câu.

“Ồ, chị dâu, được phóng thích rồi hả?” Mạc Vũ đi ngang qua phòng y tế, đúng lúc nhìn thấy Úc Hàn Yên mặc đồng phục bệnh nhân một mình đi ra. Không cần hỏi hắn cũng biết, người này nhất định là thừa lúc Diệp không có ở đây lén đi ra ngoài. Diệp vẫn không cho phép cô ra khỏi giường, càng không thể yên tâm để một mình cô đi ra ngoài như lúc này được.

Úc Hàn Yên tức giận liếc xéo hắn một cái. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, tất cả mọi người đã tương đối quen thuộc, cô cũng đã coi cái người ba lăng nhăng, hay cợt nhả này là bạn của mình rồi. Cô vừa bước được hai bước trên hành lang, đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt sáng lên nhìn Mạc Vũ, nói có chút hưng phấn:

“Tôi đang cần một người dẫn đường!”

Mạc Vũ nhớ lại mỗi lần mình ở trong phòng y tế nói chuyện phiếm với Úc Hàn Yên, thì trên người Diệp đều phát ra khí lạnh, bất giác rùng mình một cái. Hắn chợt lùi về phía sau hai bước, ra sức lắc đầu, cự tuyệt:

“Chị dâu, tôi còn có việc, hay cô chờ Diệp về rồi đi.”

Úc Hàn Yên trợn trừng mắt, bực dọc nói:

“Phản ứng này của anh là thế nào hả? Tôi là nước lũ, hay thú dữ sao?”

“Cô không phải là nước lũ hay thú dữ, nhưng người kia nhà cô nhất định là thế nha.” Mạc Vũ nói thầm trong lòng. Hắn cười hề hề nói:

“Chị dâu, cô nghĩ hơi nhiều rồi. Đột nhiên tôi đứng không vững mà thôi.”

“Vậy một mình tôi đi dạo là được rồi.” Úc Hàn Yên nhìn hắn hết sức coi thường, cái lý do dở ẹc như thế mà cũng đưa ra được. Cô cũng chẳng muốn truy cứu nguyên do trong đó, xoay người tự mình đi xuống lầu không nhanh không chậm.

Mạc Vũ nhìn bóng lưng lẻ loi của Úc Hàn Yên, nghĩ thầm: “Đến lúc đó có khi nào Diệp lại trách mình không dẫn đường cho cô ấy không nha? Hoặc là nếu chẳng may cô ấy không cẩn thận bị ngã, chẳng phải mình sẽ chết không toàn thây sao?”

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng chạy đuổi theo Úc Hàn Yên, nói nịnh bợ:

“Chị dâu, công việc của tôi để sau đi, tôi đưa chị đi tham quan!”


Chương 28: Hoạt Động Gân Cốt

Úc Hàn Yên cảm thấy hơi kỳ quái trước sự thay đổi của hắn, nhưng mà có một người dẫn đường miễn phí cũng tốt hơn là để tự cô đi dạo lung tung, cho nên cô liền gật đầu đồng ý.

“Chị dâu muốn đi chỗ nào trước?” Mạc Vũ vừa đi, vừa cười hỏi.

Úc Hàn Yên nghĩ nghĩ một lúc, nói:

“Nếu đã là trụ sở của Liệt Diễm, thì kiểu gì chẳng có phòng luyện tập?” Úc Hàn Yên đã nằm trên giường một tháng, toàn thân cô cũng sắp mốc lên rồi, cô muốn hoạt động gân cốt một chút.

Mạc Vũ nhíu mày, giọng mang theo vẻ khó tin hỏi:

“Chị dâu muốn tham quan phòng luyện tập để…?” Không phải người bệnh nên đến các nơi như vườn hoa sao?

Úc Hàn Yên không nói gì, lườm một cái xem thường. Phòng luyện tập thì có gì mà tham quan chứ. Cô hùng hồn nói:

“Đương nhiên là để hoạt động gân cốt!”

Mạc Vũ khẽ thở dài một cái, thật cẩn thận khuyên nhủ:

“Chị dâu à, cơ thể cô còn chưa bình phục hẳn, nếu để Diệp biết được, cả hai chúng ta sẽ xong đời đó.” Không hổ danh sinh ra đã là sát thủ, quá quen với cuộc sống đao kiếm, máu me rồi. Quả nhiên đã hằn sâu vào xương tủy thì rất khó thay đổi, cho dù cô đã từng muốn ở ẩn.

Đứng ở lầu một phòng khách, Úc Hàn Yên quay đầu nhìn Mạc Vũ đang đứng bên tay phải mình, ngầm đe dọa hỏi:

“Anh sẽ nói?” Có một loại cảm giác, giống như đang nói… anh dám nói, tôi sẽ giết anh.

Mạc Vũ nuốt một ngụm nước miếng, nói yếu ớt:

“Không có.”

Úc Hàn Yên gật đầu hài lòng:

“Anh không nói, tôi không nói, sao anh ta biết được?”

Phòng luyện tập đâu phải chỉ có hai người chúng ta. . . . . . Mạc Vũ thấy đối phương đã hạ quyết tâm, không thể thay đổi được thì không khỏi đau đầu. Đúng là không phải cùng loại người thì không vào cùng nhà mà. Cô và Diệp đều thích tìm niềm vui trên nỗi đau khổ của hắn. Nếu đồng ý với cô, hắn sẽ bị Diệp ngược, không đồng ý với cô, cô sẽ ngược hắn.

“Nhanh lên một chút đi! Tôi không biết chính xác khi nào anh ta trở lại, bị bắt gặp sẽ không tốt đâu.” Úc Hàn Yên thấy hắn do dự thì thúc giục.

Đưa đầu ra bị một đao, rụt đầu vào cũng bị một đao, thôi, kiểu gì chả thế. Mạc Vũ hạ quyết tâm, dẫn Úc Hàn Yên đến phòng luyện tập dưới lòng đất.

Tới phòng dưới lòng đất, đập vào mắt Úc Hàn Yên là mấy chữ “Phòng bắn súng” ở cách đó không xa, bên phía tay trái. Nhiệt huyết trong lòng Úc Hàn Yên sôi trào, cô chỉ về phía “Phòng bắn súng”, nói không chút do dự:

“Vào nơi đó trước.” Cô muốn chơi đùa ở từng phòng luyện tập một!

Mạc Vũ nhìn bộ dáng nóng lóng muốn thử của đối phương, im lặng hoàn toàn.

Trong phòng bắn súng, huấn luyện viên bắn súng đứng khoanh tay, giảng giải cho hai mươi người đang đứng thành hàng thẳng tắp.

Úc Hàn Yên và Mạc Vũ đến đã làm kinh động bọn họ, bởi vì trong lúc huấn luyện người ngoài đều không thể tùy tiện đi vào, trừ nhân viên cao cấp ra.

Hai mươi mốt đôi mắt cùng đồng loạt nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy người tới, bọn họ không hẹn mà đều cung kính hô:

“Chào phu nhân! Chào Mạc đường chủ!”

“. . . . . .” Cái tiếng “Phu nhân” đinh tai nhức óc này khiến Úc Hàn Yên choáng váng. Cô quay đầu nhìn về phía Mạc Vũ đang mang vẻ mặt vô tội, cắn răng nghiến lợi nói:

“Đừng nói với tôi là tất cả mọi người trong bang Liệt Diễm đều biết đến sự tồn tại của tôi đó.”

Mạc Vũ hả hê nói:

“Đó là điều hiển nhiên nha. Sau hôm đưa cô trở lại trụ sở chính, Diệp đã lấy hình của cô, phát cho từng thanh viên một trong bang.”

Lăng Diệp chết tiệt! Trong lòng Úc Hàn Yên dấy lên một trận lửa giận, quăng ra một câu:

“Chuyển sang mức độ khó nhất.” Cô đi thẳng vào một vách ngăn nhỏ, tiện tay cầm khẩu súng lục người khác đã đặt sẵn trên bàn lên lắp ráp.

Bảy giây. . . . . . Tốc độ thật nhanh! Mạc Vũ nhếch nhếch khóe môi – để mức độ khó nhất.

Nhất thời, hai mươi đầu người cùng bia đều di chuyển, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc xa hoặc gần, không tuân theo một quy luật nhất định nào.

Lúc này, tính cách của Úc Hàn Yên đã thay đổi hoàn toàn. Cô vô cùng khí thế, mang theo vẻ tàn nhẫn khát máu, có sự cao ngạo không để ý đến bất kỳ điều gì trong mắt.

Cô như vậy, không thể nghi ngờ chính là một đóa hoa anh túc xinh đẹp rực rỡ, mang theo vẻ cuốn hút chết người.

Lăng Diệp nổi giận đùng đùng đi vào phòng bắn súng, vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này. Chỉ một bóng lưng đã đủ làm anh phải dừng bước, sự tức giận cũng không cánh mà bay. Anh giơ tay lên, ngăn cản hành động chào hỏi của mọi người, đứng bên cạnh cửa im lặng nhìn Úc Hàn Yên nổ súng.

Mạc Vũ vừa khéo lại đứng ngay phía trước Lăng Diệp, toàn bộ tâm tư hắn đều đang đặt hết lên trên người Úc Hàn Yên, nên hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Lăng Diệp.

Úc Hàn Yên nhìn những cái bia di động trước mắt, nhếch môi khinh thường. Cô bắn liền 20 phát, phát nào phát nấy đều trúng giữa tâm, không lệch phát nào.

Mười hai giây. . . . . . Mạc Vũ nhìn thành tích biểu hiện trên đồng hồ tính giờ không khỏi kinh hãi, lẩm bẩm:

“Không hổ danh là kim bài sát thủ, ngay cả tay súng thần cũng chỉ có thể làm được như thế.”

Úc Hàn Yên phát tiết xong, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Cô vừa ung dung nạp đạn vào súng, vừa nhẹ nhàng nói:

“Tôi nghĩ, chắc hẳn mọi người sẽ không nói với Lăng Diệp là tôi đã tới đây?”

Giọng nói cùng với động tác của cô, làm cho người ta không chút nghi ngờ, chỉ cần bọn họ dám mở miệng, cô sẽ tập tức giết chết bọn họ.

Uy hiếp trắng trợn…

Mọi người cùng nhìn Lăng Diệp, lại nhìn nhìn Úc Hàn Yên, khuôn mặt méo mó, không dám nói lời nào.

Chỉ có Mạc Vũ lên tiếng nịnh bợ:

“Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không nói cho Diệp biết.”

Lăng Diệp vừa đi về phía Úc Hàn Yên, vừa cười lạnh nói:

“Đầu của cậu tôi thu.”

Anh vừa thốt ra tiếng, Úc Hàn Yên liền vội vàng buông súng xuống, quay đầu lại cười hì hì ngây ngô với anh, một bộ rất ngây thơ.

Cả người Mạc Vũ đã cứng ngắc, trong lòng hét lên:

“Mạng mình đã mất!”

“Học được cách gạt anh rồi? Hả?”

Lăng Diệp đứng trước mặt Úc Hàn Yên, tay trái vòng qua chiếc eo thon gọn của cô, tay phải không chút lưu tình dùng sức phát vào chiếc mông săn chắc của cô một cái, dùng giọng lạnh lẽo hỏi.

“Hí. . . . . . Đau. . . . . .” Úc Hàn Yên bị đánh vào mông, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ lên. Cô không dám nhìn người khác, vùi đầu vào ngực Lăng Diệp, trong lòng thầm đem tổ tông mười tám đời của Lăng Diệp ra “ân cần thăm hỏi”.

Đối phương dùng giọng nói nũng nịu, cùng hành động kề sát mặt vào ngực Lăng Diệp để lấy lòng anh, nhưng mặt anh vẫn lạnh như cũ nói:

“Đây chính hậu quả của việc em không nghe lời.”

Anh không để ý đến những biểu hiện kinh ngạc của mọi người, ôm ngang Úc Hàn Yên lên, trước ánh mắt của bọn họ đi ra ngoài cửa, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Mạc Vũ lấy một cái.

Nhưng Mạc Vũ lại cảm thấy người như đang ở trong hầm đá, d∞đ∞l∞q∞đ lạnh đến thấu xương. Đối phương càng trì hoãn việc trừng phạt hắn, thì càng có nghĩa hình phạt sẽ nặng hơn. Hơn nữa, thời gian chờ đợi, tuyệt đối cũng là một loại cực hình.

Vừa đến chỗ không có ai, Úc Hàn Yên liền giùng giằng muốn xuống để tự mình đi. Lúc nãy ở trước mặt mọi người, cô không muốn gây chuyện với Lăng Diệp, tránh người ta chê cười. Nhưng bây giờ thì khác, cô đẩy đẩy vào lồng ngực anh nói:

“Anh thả tôi xuống.”

Lăng Diệp nhíu mày, cúi đầu nhìn Úc Hàn Yên, lành lạnh nói:

“Mông của em vẫn chưa đau? Có phải muốn anh phát cho cái nữa không?”

Không nhắc đến thì thôi, nhắc tới lại khiến Úc Hàn Yên bốc lửa. Quỷ tha ma bắt, dám đánh cô mạnh như thế. Bây giờ mông cô vẫn còn nóng ran. Cô gào lên giống như con thú nhỏ sau khi biết kẻ khác đã xâm phạm vào lãnh thổ:

“Sao có thể không đau! Nếu không anh cũng thử để tôi đánh một cái đi! Hơn nữa, anh đánh vào mông tôi ở trước mặt bao nhiêu người như thế, anh nói tôi còn mặt mũi nào sống tiếp, làm sao chịu nổi đây?!”

Lăng Diệp nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô, không khỏi buồn cười. Anh cúi đầu thấp xuống, rủ rỉ bên tai cô:

“Bất kể là ở đâu, khi nào, anh đều rất hoan nghênh em đánh vào mông anh.”

Grừ grừ! Đồ da mặt dày! Khuôn mặt Úc Hàn Yên đỏ hồng như tôm luộc, cô nhỏ giọng lầu bầu:

“Ai thèm đánh vào mông anh.”

Đúng là, công phu không đủ sâu, cứ bảo sao bị ngược đãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.