Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 86

trước
tiếp

CHƯƠNG 86

Cô cuộn người lại ngồi trên ghế lái phụ, bộ lễ phục cùng với mái tóc đã có hơi lộn xộn, bởi vì chuyện vừa mới xảy ra trong buổi vũ hội, cảm xúc của cô đã lâu lắm rồi không bị khống chế, thậm chí cô còn cảm thấy tối nay mình với Mạc Tư Quân phải đánh một trận ở trong xe.

Mạc Tư Quân quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa lửa giận ngút trời, nhưng mà anh lại không nói cái gì hết, khởi động xe, chiếc xe phi nhanh trong màn đêm, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mạc Tư Quân không ngừng tăng tốc, chạy vượt cả đèn đỏ, Đường Hoài An cảm thấy chiếc xe dưới người mình cực kỳ giống với Mạc Tư Quân lúc này.

Cô có chút sợ hãi, nhưng mà lại không nói câu nào.

Bây giờ trong lòng của cô đang nghĩ đó chính là Triều Thế Minh làm sao bây giờ?

Ngay từ đầu là do mình đã nhờ sự giúp đỡ của anh ta, mặc dù chuyện lúc nãy vừa mới xảy ra anh ta cũng phải chịu trách nhiệm, nhưng mà Mạc Tư Quân đã làm anh ta mất mặt mũi. Dù nói như thế nào thì kẻ cầm đầu vẫn là mình, Đường Hoài An nghĩ xem lần gặp mặt tiếp theo đây mình phải giải thích với anh ta như thế nào.

Càng nghĩ càng xa, Đường Hoài An hoàn toàn không ý thức được tiếp theo đây mình sẽ nhận phải sự trừng phạt như thế nào.

Trên đường đi, hai người đều không nói gì với nhau.

Xe thắng gấp, Mạc Tư Quân dừng xe trước cửa chính biệt thự nhà họ Mạc, bảo vệ mở cánh cửa ra, sau khi Mạc Tư Quân xuống xe thì trực tiếp kéo Đường Hoài An từ trên xe xuống.

Đường Hoài An cũng không cảm thấy chuyện tối nay là lỗi của một mình mình, cho nên cả đường đi cô đều liều mạng tránh thoát để biểu đạt sự kháng nghị của mình, nhưng mà Mạc Tư Quân căn bản lại không để ý đến cô.

Bởi vì động tác của hai người quá lớn, bọn họ làm ngã không ít đồ trong phòng khách khi đi ngang qua, âm thanh này thu hút đám người giúp việc vây xem. Mạc Tư Quân đang chuẩn bị lên lầu, anh lại xoay người giận dữ hét lên: “Ai còn dám nhìn thêm…”

Trong lúc nhất thời, đám người giúp việc đồng loạt bị dọa vội vàng rời đi.

Mạc Tư Quân kéo Đường Hoài An lên trên lầu, Đường Hoài An không đồng ý, nhìn thoáng qua lan can trên bậc thang, cô trực tiếp nắm chặt lấy nó.

“Buông ra.” Ánh mắt của Mạc Tư Quân phun ra lửa.

Ánh mắt của Đường Hoài An cố chấp, vẫn không chịu buông tay.

Mạc Tư Quân cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp vác Đường Hoài An lên trên vai rồi đi lên trên lầu, Đường Hoài An sợ hãi kêu lên: “Anh làm gì vậy, thả tôi xuống!”

“Không phải là cô vẫn còn có thể kiếm chuyện được à? Tối ngày hôm nay tôi sẽ có kiếm chuyện cho đủ.”

Đường Hoài An bị ném mạnh lên trên giường, mặc dù giường rất mềm mại nhưng mà đầu của Đường Hoài An vẫn bị đập làm cho choáng váng, cô nhắm mắt lại muốn hồi thần, nhưng mà không đợi mình kịp có phản ứng, thân thể của Mạc Tư Quân đã nặng nề đè lên.

Hai tay của Đường Hoài An dùng sức đẩy anh ra, nhưng mà lại không hề nhúc nhích tí nào.

Hơi thở ấm áp của Mạc Tư Quân phả lên trên mặt của Đường Hoài An: “Cô không thể chịu đựng cô đơn như vậy à? Hả? Một Phó Tùng Lâm, một Triều Thế Minh còn chưa đủ cho cô chơi à? Thật sự nhìn không ra Đường Hoài An cô lại có năng lực như thế?”

Chuyện mà Đường Hoài An khó chấp nhận nhất đó chính là Mạc Tư Quân dưới cơn phẫn nộ và xúc động, anh sẽ dễ dàng nói ra rất nhiều lời làm tổn thương người khác, cho dù những lời nói đó sẽ bị quên lãng theo thời gian, nhưng mà tổn thương lưu lại ở trong lòng mãi mãi sẽ không biến mất.

Mà Đường Hoài An biết là mình yêu Mạc Tư Quân, bản thân Mạc Tư Quân cũng biết, cho nên điều mà cô không thể chịu đựng nhất đó chính là Mạc Tư Quân nghi ngờ tình yêu của cô.

Hơn nữa Triều Thế Minh thì cũng thôi đi, thật ra trong lòng của Đường Hoài An hiểu Triều Thế Minh không phải là một người đơn giản như thế, nhưng mà… Phó Tùng Lâm.

Anh ta là người bạn có mối quan hệ tốt nhất với mình thời đại học, hơn nữa Phó Tùng Lâm là một người đàn ông chính trực thân sĩ đến cỡ nào, trong lòng của Đường Hoài An hiểu rõ hơn ai khác. Hiện tại Mạc Tư Quân lại mắng chửi anh ta như thế, đương nhiên trong lòng của Đường Hoài An sẽ sinh ra lửa hận.

Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, ánh mắt vô cùng kiên định: “Không cho phép anh nói Tùng Lâm như vậy.”

Lời phản bác đột ngột của Đường Hoài An càng chọc giận Mạc Tư Quân thêm, anh híp mắt lại: “Tùng Lâm? Gọi thân mật quá chứ… tôi là chồng hợp pháp của cô, tại sao lại không thấy cô dịu dàng và thân thiết với tôi như thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.