Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 80

trước
tiếp

CHƯƠNG 80

Cơn giận của Mạc Tư Quân không còn nhiều như lúc nãy nữa, nhưng mà hình như trọng điểm của anh với cô hoàn toàn không giống nhau, anh bắt lấy lỗ hỏng trong lời nói của Đường Hoài An.

“Không phải là hồi sáng này cô nói với tôi là hôm nay cô phải đến công ty bận chuyện thiết kế hả? Sao bây giờ cô lại nói là mình đến cửa hàng áo cưới? Đường Hoài An? Ai cho cô lá gan lừa gạt tôi!”

Trong lòng của Đường Hoài An bối rối, lúc nãy bởi vì cảm xúc quá mức kích động, trong lòng rối rắm cho nên không suy nghĩ gì nhiều, cô trực tiếp nói tình huống ra, nhưng mà Mạc Tư Quân có tư cách và lập trường gì để chỉ trích mình cơ chứ?

“Tôi thích đi đâu là chuyện của tôi, anh có quyền gì để cấm cản tôi?”

Con ngươi của Mạc Tư Quân nóng như lửa, gần như muốn nhấn chìm Đường Hoài An vào bên trong: “Được, vậy tôi hỏi cô là chính miệng Hứa Cát Anh đã nói với cô là tôi thăng chức cho cô ta lên làm thư ký riêng?”

Đường Hoài An cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không phải là trên thế giới này còn có ai có thể ép buộc Mạc tổng anh nữa chứ?”

Ánh mắt của Mạc Tư Quân âm trầm nhìn thẳng vào mắt của Đường Hoài An, anh im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng nói: “Những gì mà Hứa Cát Anh nói không phải sự thật, tôi không có làm như vậy.”

Trong nháy mắt, Đường Hoài An ngây ngốc, bởi vì cô không ngờ tới là Mạc Tư Quân lại giải thích cho cô nghe, nhưng mà nhớ đến dáng vẻ phách lối của Hứa Cát Anh ngày hôm nay, lại cộng thêm việc Mạc Tư Quân đồng ý để Hứa Cát Anh đến tập đoàn Mạc thị làm việc, nếu như nói giữa hai người bọn họ không có cái gì, chắc chắn là cô không tin.

Mà đối với sự thỏa hiệp đột ngột xuất hiện của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An chỉ cảm thấy hoảng sợ, lúc này cô chỉ muốn trốn tránh. Bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi giống như đoạn thời gian trước, mắt thấy thái độ của anh đối với mình đã có chỗ thay đổi, nhưng mà sau đêm say rượu hôm đó, cái tên mà anh gọi vẫn là tên của Đường Gia Hân.

Chỉ cần một khoảnh khắc ấy liền có thể để cho mình hoàn toàn hiểu ra, thật ra không có gì thay đổi hết, mình vẫn làm một người thay thế vô cùng buồn cười.

Đường Hoài An quyết định chắc chắn: “Tôi không cần Mạc tổng phải giải thích đâu, anh có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới tôi.”

Dường như là vì bảo vệ chút tự tôn còn sót lại của mình, những lời nói khó nghe không ngừng phát ra từ trong miệng của Đường Hoài An.

Dựa vào cái gì mà anh không cần phải tốn nhiều sức là đã có thể làm tổn thương tôi, dựa vào cái gì?

“Với lại Mạc tổng có thể làm loạn ở bên ngoài, tôi cũng có thể, mọi người hòa nhau.”

Chính là sau khi Đường Hoài An nói câu này ra, cơn giận của Mạc Tư Quân lên đến đỉnh điểm.

Bàn tay đang nắm lấy bả vai Đường Hoài An của Mạc Tư Quân dần dần nắm chặt lại, đúng, không sai, anh đang muốn người phụ nữ đứng trước mắt cảm nhận cơn đau, nhưng mà Đường Hoài An lại cắn răng chịu đựng, cô không hề yếu thế chút nào.

Mạc Tư Quân cho rằng mình có thể ra tay, nhưng mà anh cảm nhận rõ ràng một nơi mềm mại nào đó trong lòng mình bị xúc động khi anh nhìn thấy đôi mắt bị tổn thương của Đường Hoài An, loại cảm giác này làm anh cảm thấy lạ lẫm, bởi vì hơn hai mươi năm trước cho đến bây giờ chưa từng xuất hiện, nhất là khi đối với Đường Hoài An.

Nhưng mà anh không dám xác định, từ trước tới nay người phụ nữ này luôn đối nghịch với mình, anh chán ghét cô, bây giờ cô cũng chán ghét anh.

Nhưng mà dường như có một lực lượng thần bí xuất phát từ nơi nào đó, giống như có một cánh tay vận mệnh đẩy bước đi của anh, niềm tin ở trong đầu thôi thúc cơn giận của anh từ từ yếu ớt hơn.

Đường Hoài An không nghe thấy tiếng gào thét như trong tưởng tượng, cô cảm giác bả vai bị bóp đau nhức của mình dần dần được thả lỏng, sau đó cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Mạc Tư Quân: “Ngày mai có một bữa tiệc rượu, cô đi tham gia với tôi đi.”

Đầu óc của Đường Hoài An trống rỗng, không biết là ngày hôm nay Mạc Tư Quân lại sử dụng thủ đoạn gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.