Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 6

trước
tiếp

CHƯƠNG 6

“Sẽ không đi? Quy tắc ngầm? Ông chủ chúng ta dù nói là từ nước ngoài về, nhưng diện mạo tổng giám Đường đặt trong đám phụ nữ cũng tính là số một số hai, phối với ông chủ chúng ta, cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, hơn nữa cô ta còn có năng lực như vậy.”

“Đầu năm này xem tướng mạo gì chứ, phụ nữ yêu tiền rất nhiều, tổng giám Đường đó cũng không…”

Cánh tay của người đang nói bị bẻ quặt, đám phụ nữ trang điểm diêm dúa đứng trước bồn rửa tay, lúc từ trong gương nhìn thấy người đứng sau lưng, ba người lập tức nhìn nhau, không dám nói nữa.

Hai tay Đường Hoài An vòng trước ngực, cười nói: “Mọi người thật nhàn nhã nha, không nghĩ tới Đường Hoài An tôi lại vinh hạnh như vậy, có thể trở thành câu chuyện phím của mọi người.”

Tính cách Đường Hoài An vốn nhạt, nửa đời trước ngoại trừ Mạc Tư Quân, rất ít khi nhiệt tình với người khác, từ nhỏ đến lớn cô không ít bị người ta đặt cho danh hiệu giả thanh cao, ra vẻ, sớm đã quen rồi.

Chỉ là câu ăn bám ba mẹ đó, Đường Hoài An nghe thế nào cũng cảm thấy có chút chói tai.

Cô bước tới một bước, mặc dù đang cười, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt, sâu trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Nhưng tôi sửa một sai sót của các vị, mẹ tôi quả thực là đại lão trong ngành này, nhưng ba mẹ tôi bốn năm trước đã mất rồi, câu tôi ăn bám họ, các vị vẫn là xem xét rồi hẵng nói.”

Nói xong câu này, Đường Hoài An lướt ánh mắt như dao, xoay người rời đi, trong lòng dâng lên đau đớn khó đè nén, ẩn dưới tay áo sơ mi là nắm đấm siết chặt.

“Ồ? Ba mẹ cô Đường rốt cuộc chết thế nào? Tôi lại rất hứng thú đó.”

Như sấm sét giữa trời quang, giọng nói từ hành lang bên trái Đường Hoài An truyền tới, cô bất giác quay đầu nhìn.

Hứa Cát Anh.

Cô ta sao lại ở đây? Trong lòng Đường Hoài An lập tức trào dâng cảm giác phòng bị mãnh liệt.

Người phụ nữ trước mặt dẫm lên giày cao gót đi tới trước mặt cô, nở nụ cười xán lạn, lại đâm nhói trái tim cô.

“Cô Đường, đã lâu không gặp, hôm qua gặp cô ở Hải Trừng, còn chưa kịp ôn lại chuyện cũ đâu!”

Đường Hoài An không để ý cô ta, muốn đi về phía trước, nhưng cánh tay lại bị Hứa Cát Anh kéo lại.

“Hai năm nay tôi đều ở nước ngoài, cũng không mấy liên lạc với đám bạn cũ, không biết cô Đường hai năm nay sống thế nào?”

Hứa Cát Anh trang điểm tinh xảo, nhưng sắc mặt lại cực kỳ vui vẻ khi người gặp họa.

Đường Hoài An hất tay cô ta ra, mặt không chút biểu cảm đáp trả: “Tôi sống thể nào không nhọc cô quan tâm.”

“Vì tranh giành đàn ông, mà ra tay sát thủ với chị mình? Chửi rủa ngập trời và phỏng vấn truyền thông?

Thanh danh vứt sạch?” Hứa Cát Anh nói hết chuyện này tới chuyện khác, đều là những chuyện Đường Hoài An trải qua hai năm này.

Đường Hoài An hít sâu một hơi, sắc mặt dần lạnh lẽo, cô lại gần Hứa Cát Anh, dùng âm lượng rất nhỏ nhưng đối phương tuyệt đối có thể nghe thấy nói: “Hứa Cát Anh, giấy không gói được lửa, lúc đó tôi quả thực đã hôn mê, nhưng vẫn còn một tia ý thức, cô đã làm gì, không làm gì, có lẽ không chỉ mình cô rõ ràng.”

Hứa Cát Anh sững sốt, mắt lóe lên tia âm hiểm, ba người phụ nữ vừa bàn tán lúc nãy nhìn tình thế giương cung bạt kiếm trước mắt, đều dán vào góc tường yên lặng rời đi.

“Nhưng không một ai tin tưởng cô, ngay cả chồng cô Mạc Tư Quân cũng không tin cô, ngày tháng cô ở trước mặt anh ta, hẳn rất khổ sở đi? Haha…”

Ba chữ Mạc Tư Quân đâm đau Đường Hoài An, cô dời ánh mắt, tận lực khống chế cảm xúc.

Trong hành lang yên tĩnh, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.