Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 47

trước
tiếp

CHƯƠNG 47

Chất lỏng cay nồng trực tiếp xâm nhập thẳng vào lục phủ ngũ tạng của Đường Hoài An, tửu lượng của cô luôn không tốt, bây giờ trong dạ dày có cảm giác nóng rát thiêu đốt.

Sau đó men rượu xộc lên đầu, trái tim của Đường Hoài An chợt đơ ra, dốc hết can đảm đi vài bước về phía Triều Thế Minh, khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần, Triều Thế Minh thậm chí có thể cảm nhận được Đường Hoài An mang theo hơi thở nóng bỏng với mùi rượu thoang thoảng.

Đường Hoài An của giờ phút này, theo Triều Thế Minh thấy, gợi cảm mà quyến rũ.

Khóe miệng của Đường Hoài An khẽ mấp máy, nhìn Triều Thế Minh rồi nói: “Triều tổng, tôi không thích không gian ở đây, nếu muốn bàn chuyện quan trọng, vậy thì chúng ta tìm một nơi thích hợp hơn đi, anh thấy như thế nào?”

Cánh tay lộ ra bị một lực mạnh kéo lại, Đường Hoài An không thể không quay đầu nhìn, chạm vào đôi mắt đầy sự giận dữ của Mạc Tư Quân, giọng nói của anh như cảnh cáo: “Đường Hoài An, cô muốn chết sao?”

Đường Hoài An tối nay cương quyết muốn ra ngoài rồi, cho dù cuối cùng cô sẽ chịu trừng phạt, cô cũng nhận, cô không muốn để mặc Mạc Tư Quân trêu đùa nữa.

Nghĩ tới vừa rồi khi Mạc Tư Quân đập vỡ điện thoại đã nói cô… không được thỏa mãn dục vọng, cô đột nhiên mỉm cười: “Anh không phải cứ nói tôi không được thỏa mãn dục vọng hay sao? Vậy tôi làm sao nỡ phụ sự kỳ vọng của anh được.”

Lúc này, Đường Hoài An nhìn rõ biểu cảm trên mặt Mạc Tư Quân, trong lòng cô vô cùng vui sướng.

Sao hả, Mạc Tư Quân, anh cũng biết đau sao?

Còn chuyện của công ty của mẹ, Đường Hoài An tối nay cũng sẽ cố hết sức đi bàn bạc, chỉ là khi cô nói ra lời vừa rồi, trong lòng trào ra một cỗ đau lòng khó mà đè nén, giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Đường Hoài An cười khổ, cô không có cách nào khác.

Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn khẽ vẽ vòng tròn ở trước ngực Triều Thế Minh, rõ ràng cô không nói một từ, nhưng theo Triều Thế Minh thấy, đây lại là sự trêu chọc khiến người ta khó mà khống chế được mình nhất, người trong lòng rất động lòng người.

Cho dù Triều Thế Minh nhìn nhiều kiểu phụ nữ khác nhau rồi, tối nay vậy mà lần đầu tiên có chút động tình.

Nhìn đôi mắt lấp lánh như sao trời của Đường Hoài An, Triều Thế Minh bế cô lên, người trong lòng hình như có hơi bị kinh sợ, nhưng không có phản ứng gì khác.

Đường Hoài An được nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường rộng, một giây sau, cả người cô trực tiếp bật dậy.

“Triều… Triều tổng, chuyện tối nay là tôi mạo phạm rồi.” Đường Hoài An đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Triều Thế Minh cuối cùng cũng phản ứng lại, đã mỉm cười: “Thì ra tôi chỉ là bị cô Đường lợi dụng, diễn một vở kịch ở trước mặt Mạc tổng?”

Đường Hoài An nhất thời không biết phải trả lời như nào, cô đứng đó suy nghĩ một phen.

“Tôi đương nhiên biết rõ Triệu tổng là đại nhân vật như nào, tối nay… là hành vi của tôi có chút không ổn, nhưng tôi hết cách rồi, nếu như Triệu tổng không thể tha thứ cho tôi, tôi cũng không có bất kỳ lời oán thán nào.”

Triều Thế Minh một tay chống vào bức tường sau lưng Đường Hoài An, giọng nói dịu dàng: “Vậy thì điều kiện cô Đường vừa rồi đồng ý với tôi thì sao? Lẽ nào cũng không chuẩn bị thực hiện sao? Tôi trước giờ không thích người lừa tôi.”

Trong lòng Đường Hoài An vang lên hồi chuông cảnh báo, vừa rồi làm như thế ở trước mặt Mạc Tư Quân, hoàn toàn là vì cô muốn trả thù anh, nhưng điều đáng chết là cô căn bản không nghĩ tới chuyện tiếp theo phải làm sao.

Nhưng đến lúc này rồi, Đường Hoài An biết nếu như khí thế mà thua thì sẽ thua hết.

Cô thu liễm tâm thần, nhìn vào mắt của Triều Thế Minh, lạnh lùng mở miệng: “Triều tổng, thật sự là rất xin lỗi, theo tôi được biết, anh và Mạc tổng đối với chuyện chuyển nhượng công ty này ngoài thỏa thuận bằng miệng ra thì chưa ký kết bất kỳ thỏa thuận nào trên giấy tờ, vậy thì xét từ góc độ pháp luật thì không thể tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.