Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 45

trước
tiếp

CHƯƠNG 45

Đường Hoài An cắn răng, ấn nút nghe: “Alo.”

Giọng nói của người ở đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như vậy: “Nghe nói cậu bị bệnh rồi, sao rồi, sức khỏe vẫn tốt chứ?”

Đường Hoài An cầm điện thoại, thấy Mạc Tư Quân giận dữ, nhất thời không biết nên trả lời như nào.

Đột nhiên, điện thoại trong tay bị giằng lấy, Đường Hoài An sửng sốt thốt lên, điện thoại bị đập mạnh xuống đất, màn hình lập tức vỡ tan tành.

“Anh làm gì thế!”

Sát khí bừng bừng trong mắt Mạc Tư Quân, bước lên một bước bóp cằm của Đường Hoài An: “Tôi nhớ tôi lần trước đã cảnh cáo cô, không được qua lại quá thân thiết với người đàn ông khác, Đường Hoài An, cô không được thỏa mãn dục vọng như vậy sao?”

Đường Hoài An trợn to mắt với vẻ khó tin, sáu từ không được thỏa mãn dục vọng như kim châm đâm vào lòng tự tôn của Đường Hoài An, cũng đâm xuyên trái tim của cô.

“Mạc Tư Quân anh sao có thể nói tôi như vậy chứ, hai năm nay kết hôn với anh tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh cả.”

Mạc Tư Quân xua tay: “Không cần giải thích, nếu cô có tài câu dẫn đàn ông như vậy, vậy tôi chờ xem cô lát nữa làm sao xử được người hợp tác đó.”

Trong hành lang không ngừng có người qua lại, có nhiều người ngước mắt nhìn hai người đang tranh cãi, Đường Hoài An ngại nhiều người, không muốn tranh cãi với Mạc Tư Quân nữa, cô kìm nén lửa giận trong lòng: “Chuyện này để sau rồi nói, người bên trong chắc đợi lâu rồi.”

Khi cất bước, Đường Hoài An mới biết chân của cô có hơi mềm nhũn, thì ra bất luận như thế nào, trái tim của cô sẽ bởi vì bất kỳ một câu nói nào của Mạc Tư Quân mà dao động, thật là tức cười đến đáng thương.

Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao ra, Đường Hoài An nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha uống trà thì cô hoàn toàn không có ngờ người tiếp quản công ty trong miệng Mạc Tư Quân vậy mà sẽ là Triều Thế Minh.

Khác với lần gặp mặt trước, Đường Hoài An lần trước căn bản không có chú ý quá nhiều vào Triều Thế Minh, giờ phút này người này khoác một bộ vest màu lam, nếu như không nhìn đôi mắt sâu thẳm đó, Triều Thế Minh bây giờ toàn thân trên dưới đều toát ra một kiểu phong độ nho nhã.

Đường Hoài An không có ngờ sẽ lần nữa gặp anh ta ở đây, cả người lập tức sững ra.

Triều Thế Minh thích thú từ trên ghế đứng dậy, đi về phía Đường Hoài An, anh ta chìa tay về phía cô: “Cô Đường, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Đường Hoài An bắt tay một cách tượng trưng, trên mặt nở một nụ cười nghề nghiệp.

Mạc Tư Quân ở bên cạnh lạnh lùng nhìn tất cả.

“Thì ra Triều tổng là người muốn tiếp quản công ty thiết kế váy cưới Hoa Uẩn.

Triều Thế Minh khẽ mỉm cười: “Không sai, tình hình cụ thể Mạc tổng trước đó cũng đã nói với tôi qua điện thoại rồi, nghe nói đây là công ty mà mẹ của cô Đường kinh doanh lúc còn sống. Mạc tổng chuẩn bị dùng giá thấp hơn thị trường ba lần để chuyển nhượng công ty này cho tôi, không biết cô Đường thấy như thế nào?”

Trái tim của Đường Hoài An bỗng siết lại, ánh mắt sáng trong mà giận dữ tỏa ra, cô quay đầu chất vấn Mạc Tư Quân: “Giá thấp hơn thị trường ba lần? Anh đang nói đùa sao?”

Mạc Tư Quân bật cười một tiếng, nói: “Công ty này đã được tôi thu mua, dùng giá như nào bán ra tôi nói là được, cho dù tôi bây giờ muốn tặng không cho người khác, cô cũng không can thiệp được.”

Đường Hoài An tức đến mức nghiến răng người cũng run rẩy, giọng nói của cô bỗng cất cao hơn vài phần: “Tôi không đồng ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.