Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 37

trước
tiếp

CHƯƠNG 37

Triều Thế Minh đã cười, vừa nói vừa thong dong đi tới gần Đường Hoài An: “Có ai không biết ba của cô Đường năm đó là luật sư hàng đầu vô cùng nổi tiếng, mẹ cô là nhà thiết kế váy cưới có danh tiếng không kém, hai người không tầm thường như này lại chết ngạt trong khí ga, cô là con gái của bọn họ, cô sẽ tin không?”

Trước mặt Đường Hoài An phủ một khoảng tối, Triều Thế Minh đột nhiên lại gần khiến quanh người cô tràn ngập cảm giác áp bức, máy lạnh trong phòng họp mở rất thấp, cộng thêm lời Triều Thế Minh nói, Đường Hoài An khẽ rùng mình.

Cái chết của ba mẹ năm đó… quả thật tồn tại rất nhiều điểm nghi ngờ, bản thân Đường Hoài An cũng biết.

Hôm ba mẹ xảy ra chuyện Đường Hoài An không có ở nhà, trong nhà chỉ có chị gái Đường Gia Hân và ba mẹ, theo lời kể lại của phía cảnh sát vào sau đó, Đường Hạo Thiên và Cố Hoài Yên sau khi ở nhà họ Mạc dự tiệc, hai người tối đó về đến nhà thì đi nghỉ, một giấc này, tỉnh lại thì đã mãi mãi chia lìa.

Bữa tiệc tổ chức bất chợt, việc thoát chết của một mình Đường Gia Hân, kết án qua loa sau này, tất cả mọi thứ đều khiến Đường Hoài An cảm thấy đằng sau này dường như có một bàn tay đang thao túng, những năm này Đường Hoài An luôn cảm thấy trước mặt cô phủ lên quá nhiều sương mù.

Nhưng chuyện này hiện nay bị Triều Thế Minh người trước giờ không có bất kỳ giao tình với cô nói ra, Đường Hoài An chỉ cảm thấy kỳ lạ.

“Nhưng chuyện này có liên quan gì tới Triều tổng?”

Triều Thế Minh nhìn Đường Hoài An, độ ấm của khóe miệng dần trở lạnh, anh ta nói: “Tôi có thể giúp cô.”

Đường Hoài An đã sững người, bàn tay dưới tay áo siết chặt thành nắm đấm, cô thật ra rất muốn nhấc chân rời đi, muốn lập tức rời khỏi đây, nhưng nguyên nhân cái chết của ba mẹ khiến cô không khống chế được mà chôn chân tại chỗ trước lời của Triều Thế Minh.

“Giúp thế nào?”

Vẻ mặt của Triều Thế Minh dịu lại.

“Trong tay tôi nắm giữ quyền lực lớn cỡ nào thiết nghĩ cô Đường biết rất rõ, thật sự muốn điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cô năm đó có thể nói không khó, cô cần một người như tôi tới giúp cô. Nhưng điều tôi muốn nói là tôi là một thương nhân, trước nay không làm chuyện không có báo đáp.”

Đường Hoài An lộ ra vẻ hờ hững.

Triều Thế Minh nhìn cô rồi tiếp tục nói: “Chúng ta có thể là quan hệ hợp tác, tôi giúp cô điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cô, mà cô giúp tôi đối phó Mạc Tư Quân.”

Giống như sét đánh ngang tai, Đường Hoài An nhìn Triều Thế Minh với ánh mắt khó tin, trong lòng dấy lên sự tức giận, cô kiểm soát giọng điệu của mình: “Triều tổng, anh chắc biết tôi là vợ của Mạc Tư Quân nhỉ? Hợp tác cùng anh đối phó anh ấy, dựa vào đâu chứ.”

Lông mày của Triều Thế Minh chợt nhướng lên, nói: “Bên ngoài đều đồn đại vợ chồng cô kết hôn không phải là vì tình cảm mà là vì một hiểu lầm, người như Mạc Tư Quân—”

Triều Thế Minh khẽ cười một tiếng, bị Đường Hoài An bắt trọn trong đáy mắt.

“Thiết nghĩ cuộc sống hôn nhân những năm này của cô Đường không hạnh phúc nhỉ?”

Trái tim của Đường Hoài An hơi nhói đau, giọng điệu không có một chút độ ấm: “Triều tổng, tôi biết quyền thế trong tay anh rất lớn, nhưng sự cạnh tranh thương nghiệp tồn tại giữa anh và Mạc Tư Quân có kịch liệt như thế nào, đó là chuyện của các anh, điều tôi không có ngờ là người cao cao tại thượng giống như Triều tổng vậy mà cũng rảnh quản chuyện nhà của người khác.”

Đường Hoài An không phải không biết thủ đoạn của Triều Thế Minh thâm hiểm cỡ nào, người đụng phải anh ta cơ bản sẽ không có kết cục tốt, nhưng muốn khiến cô cùng người như này đối phó với người cô yêu, cô sẽ không làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.