Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 33

trước
tiếp

CHƯƠNG 33

Mạc Tư Quân gài lại đồng hồ đeo tay trên cổ tay trái, ánh mắt như lửa đốt mà nhìn mặt Đường Hoài An: “Không phải là muốn giải thích ư? Nói đi, tôi đang nghe.”

Đường Hoài An ngừng một hồi, rồi nói: “Anh tin lời của người đàn ông đó, đúng không?”

“Insulin trong lọ thuốc của Đường Gia Hân trong bệnh viện chính là vật chứng, bây giờ lại có nhân chứng, chứng cứ rành rành, tôi có lý do gì không tin?”

Đầu mũi Đường Hoài An chua xót: “Nhưng mà Mạc Tư Quân, muốn vu hoạ cho người khác, thì lo gì thiếu chứng cứ? Bởi vì anh trước giờ đều chưa từng tin tôi, cho nên phát hiện ra đầu mối gì đều sẽ chỉ lên người tôi cả. Cho dù hồi nãy người đàn ông đó chỉ chứng tôi ngay trước mặt tôi đi nữa, tôi vẫn phải nói, tôi không có làm.”

Nhiệt độ trên mặt Mạc Tư Quân lập tức trở nên lạnh lẽo: “Đường Hoài An, thừa nhận lỗi lầm đối với cô mà nói khó như vậy sao?”

Sự phẫn nộ và oan ức ở trong lòng Đường Hoài An trước giờ đều rất dễ tuôn trào ra ở trước mặt Mạc Tư Quân, nước mắt cô tuôn ào ra cùng với giọng nói vụn vỡ: “Tôi không có sai! Tại sao phải thừa nhận!”

Trong đôi con ngươi nghiêm nghị của Mạc Tư Quân lộ ra một sự lạnh lẽo đáng sợ, hệt như một nhũ băng đâm thẳng vào trái tim vốn đã hàng trăm ngàn lỗ của Đường Hoài An.

Mạc Tư Quân đang tức giận cực kỳ, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, cánh tay dài kéo lấy Đường Hoài An, nặng nề ghì cô lên bàn làm việc, eo của Đường Hoài An đập mạnh vào góc bàn, cô cảm thấy mình đau đến mức trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.

“Đau…”

Nhìn thấy Đường Hoài An nhíu chặt mày, Mạc Tư Quân vẫn không có một tia thương hoa tiếc ngọc nào, anh cười lạnh một tiếng: “Một người phụ nữ độc ác như vậy, mà cũng sợ đau?”

Đường Hoài An đang định nói, nhưng cằm bị siết rất mạnh, cô căn bản không mở miệng được.

Mạc Tư Quân tiếp tục nói: “Tôi có thể nói cho cô biết, đợi trên tay tôi có đầy đủ chứng cứ, tôi sẽ đích thân tiễn cô vào tù, để cô nếm trải nỗi đau còn lớn hơn Đường Gia Hân trước đây gấp trăm lần!”

Đường Hoài An cố gắng hết sức cong môi lên cười lạnh một cái: “Nhưng anh có từng nghĩ qua, nếu như tôi vào tù rồi, anh sẽ vĩnh viễn không có con. Mạc Tư Quân, nếu như anh không có con, tin chắc ông nội cũng sẽ không giao nhiều cổ phần tập đoàn Mạc Thị cho anh đâu nhỉ?”

Tay của Mạc Tư Quân khựng lại, một giây sau, lại tăng lực độ trên tay, đáy mắt anh loé qua sự phẫn nộ ngập trời: “Cô uy hiếp tôi?”

Đôi mắt ước nhoà đỏ bừng của Đường Hoài An liếc nhìn Mạc Tư Quân, yếu đuối nhưng quật cường: “Anh tưởng chỉ có anh có năng lực uy hiếp người khác thôi sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ chính là tôi đang uy hiếp anh, có bản lĩnh thì bây giờ anh tống tôi vào tù đi, sau đó xem xem nhà họ Mạc các người có vì vậy mà lật trời không!”

Nghĩ đến những thang dược đắng nghét mà mình không thể không uống kia, trong lòng Đường Hoài An càng lúc càng thống hận, lời nói ra cũng càng lúc càng không được suy nghĩ kiểm soát nữa.

“Kết hôn hơn hai năm vợ của Mạc Tư Quân đều không mang thai, ai biết nội tình thì không nói, người nào không biết nội tình, còn tưởng là Mạc Tư Quân anh không ổn nữa kìa!”

Đôi con mắt của Mạc Tư Quân lập tức trừng to, tôn nghiêm của đàn ông lại bị khiêu khích như vậy, lần này, anh hoàn toàn bị Đường Hoài An chọc giận rồi.

Nhưng sau khi nói ra lời này, Đường Hoài An lại hối hận, một người đàn ông cao ngạo như Mạc Tư Quân, tuổi còn trẻ đã lăn lộn trên thương trường, trải qua không biết bao nhiêu mưa gió máu tanh trên thương trường, đương nhiên không cần nói, người đàn ông như vậy sao có thể cho phép người khác nói mình không ổn được.

Hơn nữa còn là về phương diện đó nữa?

Nghĩ đến sự trừng phạt của Mạc Tư Quân đối với mình ở biệt thự lần trước, trái tim Đường Hoài An bắt đầu không tự chủ được mà trở nên hoảng loạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.