Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 3

trước
tiếp

CHƯƠNG 3

Mạc Tư Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh đi ba phần, đánh giá hai người trước mặt.

“Cô làm trò quỷ gì vậy?”

“Nghe nói hôm nay Mạc tổng dẫn ‘bạn’ đến chơi, tôi cũng vậy, đây không phải vừa khéo gặp được sao?”

Anh đẹp trai hộp đêm nhìn tình thế trước mặt, sớm đã bị khí thế của Mạc Tư Quân làm chấn kinh, nhất thời đứng nguyên tại chỗ lại không biết nên làm thế nào. Đường Hoài An thấy vậy, ép tay anh đẹp trai ôm lên eo mình Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, ánh mắt Hứa Cát Anh nhìn sang Đường Hoài An có sự khiêu khích và đắc ý rõ ràng.

Mạc Tư Quân liếc nhìn bàn tay trên eo Đường Hoài An, ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở tàn nhẫn như muốn nhấn chìm người đối diện: “Cho cô một phút, lập tức biến mất trước mặt tôi.”

Đường Hoài An cười xinh đẹp: “Đến cũng đến rồi, mọi người liền cùng chơi đùa đi, Mạc tổng khẩu vị lớn như vậy, lại không phải chưa từng chơi…”

Lời vừa nói ra, Mạc Tư Quân cau mày, sắc mặt cực kỳ không vui, một giây sau, Đường Hoài An bị xách hông vác lên vai.

“Anh làm gì! Thả tôi xuống!”

Mạc Tư Quân không để ý tới cô, tiếng hét chói tai của cô bỗng hóa thành vô hình trong ánh mắt thịnh nộ của anh, anh bước nhanh vào thang máy.

Đường Hoài An bị vứt lên giường, vừa muốn mở miệng, Mạc Tư Quân đã tức giận ập tới.

Khóe môi và mặt mày anh đều lạnh lùng.

Môi lưỡi dây dưa, Đường Hoài An cảm thấy mình sắp không thở nỗi, váy lễ phục xòe lớn, tay Mạc Tư Quân nóng bỏng, châm lửa như trừng phạt trên đùi cô.

Nụ hôn bá đạo lại tàn nhẫn ập xuống, lúc tay Mạc Tư Quân đi tới hông cô, cô khẽ thở gấp một tiếng.

Đường Hoài An không nhịn nỗi nữa, thả lỏng cơ thể bắt đầu đáp trả, đôi chân thon dài trắng nõn quấn lên hông anh.

Chính vào lúc sắp quên mình, Đường Hoài An lại bị anh thô bạo đẩy ra!

Khóe môi người đàn ông nhếch lên nụ cười trào phúng: “Thật đáng tiếc, tôi không có chút hứng thú nào với cô, năm đó, bây giờ, sau này, đều sẽ không.”

Mạc Tư Quân đứng dậy, tây trang thẳng tắp, vẫn là dáng vẻ chỉnh tề, nhưng tóc và quần áo Đường Hoài An lại sớm đã vô cùng hỗn loạn.

Giờ phút này, cô hoàn toàn sụp đổ: “Mạc Tư Quân! Tôi là người sống, tại sao muốn đối xử với tôi như vậy! Năm đó tôi…”

Cô muốn nói lại thôi, nước mắt tí tách rơi xuống, cắn răng sửa miệng: “Tôi thật sự mệt rồi, Mạc Tư Quân… chúng ta ly hôn đi, là tôi không tự lượng sức, là tôi quá xem trọng mình, tôi không nên trêu chọc anh, anh buông tha cho tôi, có được không?”

“Ly hôn?”

Giọng Mạc Tư Quân lạnh như băng, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào Đường Hoài An.

“Tôi khuyên cô vẫn là từ bỏ đi, bà Mạc.”

Đường Hoài An không tin nỗi nhìn Mạc Tư Quân, khóc nói: “Thật làm khó anh còn nhớ tôi là bà Mạc!”

Tư thế Mạc Tư Quân từ trên cao nhìn xuống như thợ săn đang đáng thương cho con mồi của mình, anh chậm rãi ngỗi xổm xuống, bàn tay to nắm cằm cô: “Cô nghe rõ cho tôi, trên hôn lễ tôi đã từng nói với cô, tôi có thể cho cô danh phận, cho cô tiền bạc, nhưng duy nhất sẽ không cho cô tình yêu. Hai năm, chẳng lẽ cô lại ngốc đến vẫn chưa nhìn rõ sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.