Tình Yêu Suốt Đời

Chương 82

trước
tiếp

“Tôi muốn xuất viện” Buổi tối thứ tư xảy ra chuyện, Tần Mộc Mộc vẫn như thừng ngày, mặt không đổi sắc đem hộp cơm đặt ở tủ đầu giường của phòng bệnh, xoay người chuẩn bị đi thì sau lưng, người phụ nữ Thẩm mặc trên giường bệnh chậm rãi nói.

 

Một tiếng ồm ồm này, nhưng chọc vào sự lạnh lùng bốn ngày qua của Tần Mộc Mộc, dừng bước, hơi có vẻ vội vã nghiêng đầu, không chút nghĩ ngợi mà từ chối “Không được, bệnh của cô vẫn chưa khỏi hẳn”

 

Đây là quan tâm? Giản Đường bình tĩnh nhìn Tần Mộc Mộc “Tôi khoẻ rồi, đã hết sốt. Tôi muốn đi làm”

 

“Cô cố ý chứ gì? Cô muốn tất cả mọi người đều nhìn thây vết sẹo trên trán cô?” Tần Mộc Mộc tức giận “Giản Đường, quả nhiên cô không đơn giản. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, những lời này quả nhiên đều là thật, nhìn cô đàng hoàng mà cũng có tâm cơ như vậy”

 

Lông mi Giản Đường rũ xuống, che kín mất mát ở đáy mắt… Quả nhiên cô suy nghĩ nhiều rồi, quan tâm?

 

Thời điểm nhìn về phía Tần Mộc Mộc lần nữa, ánh mắt Giản Đường có chút chết lặng “Tôi muốn đi làm. Cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện một chút”

 

Vừa nói, cô liền vén chăn lên, chầm chậm xuống giường thay quần áo.

 

Tần Mộc Mộc kinh ngạc mở to hai mắt… Vừa rồi là Giản Đường ra lệnh cho mình?

 

Cô ta?

 

Giản Đường?

 

Ra lệnh cho mình?

 

Một cỗ cảm giác nhục nhã tự nhiên nảy sinh!

 

Nhìn về phía người đàn bà từ trên giường bệnh xuống, chân chậm rãi đi tới cửa, dù là chậm chạp kia cũng đúng là ra khỏi phòng, nói các khác… Giản Đường cô ta đang nói thật, không phải đùa giỡn!

 

Cô ta thật sự chuẩn bị xuất viện!

 

Như vậy sao được!

 

Tầm mắt Tần Mộc Mộc lập tức rơi vào trên trán Giản Đường, trong nháy mắt ánh mắt hốt hoảng, cô là đang sợ, trước khi vết thương trên trán lành, người thọt này làm sao có thể trở lại Đông Hoàng?

 

Không chút suy nghĩ, bước chân động một cái, ngăn Giản Đường lại “Giản Đường, sao mà cô hạ tiện như vậy! Đi làm đi làm đi làm? Nói thì hay, người không biết lại tưởng cô có sự yêu thích lao động sâu sắc đó.

 

Công việc của cô? Công việc của cô không phải là muốn đi lấy lòng đàn ông? Bệnh chưa chữa khỏi, gấp như vậy cô liền đi lấy lòng đàn ông? Cô cứ vậy không đợi được mà muốn đi làm chó mẹ rồi?

 

Hay là nói, thật ra thì cô căn bản rất hưởng thụ quá trình này? Nếu không sao mà không để ý thân thể đang bị bệnh mà vội vã quay lại Đông Hoàng?”

 

Tần Mộc Mộc chỉ muốn không để cho Giản Đường đến Đông Hoàng vào lúc này, cũng không suy nghĩ một chút trong lời nói của mình có bao nhiêu tổn thương đến người khác, nói với Giản Đường một lúc lâu, Giản Đường càng im lặng, chẳng qua là cúi đầu nhìn chân, bàn tay ở phía sau lưng nắm thành quả đấm run rẩy, cô rất muốn phản bác, rất muốn giải thích.

 

Biết rõ, phản bác có tác dụng không?

 

Quả thật là cô vì tiền mà quỳ xuống.

 

Quả thật là cô vì muốn có nhiều tiền hơn mà nằm xuống học chó vẫy đuôi.

 

Quả thật là người ta không có nói láo, người ở trước mặt cô nói đều là sự thật mà.

 

Cô chính là làm như vậy!

 

Cô có thể phản bác cái gì chứ?

 

Cô có thể giải thích rõ sao?

 

“Mỗi một người đều có tín ngưỡng riêng, hoặc là một người, hoặc là một tín niệm,” thanh âm ồm ồm áp chế chua xót, Giản Đường tận lực bình tĩnh chậm rãi nói “Và tín ngưỡng này với người này, vì tín niệm của mình mà cố gắng phấn đấu để đạt được, ít nhất không nên cười nhạo họ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.