Tình Yêu Suốt Đời

Chương 276

trước
tiếp

Chương 276:

 

Giơ ngón tay lên, gõ từng cái lên trên mặt bàn của phòng hội nghị, đột nhiên dừng lại, ngay lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Nhất: “Cậu đi điều tra xem, ở trong tù, có người nào tên là ‘A Lục” không”

 

Đương nhiên, Thẩm Tư Cương tuy không thể hoàn toàn khẳng định được rằng bên cạnh Giản Đường ba năm trước có người nào tên là “A Lục”

 

không, nhưng sau ba năm cô quay lại, những lân nói mê trong mơ đều là cái tên này, vậy thì, manh mỗi trực tiếp chỉ vào nơi đó – cuộc sống trong tù ba năm của cô!!

 

Quay người, về lại trong văn phòng.

 

Người phụ nữ trên sô pha, ngủ rất sâu, không hề có bất kì dấu vết tỉnh lại nào.

 

Anh ngồi xuống phía sau bàn làm việc, người thư kí bước vào: “Chủ tịch…”

 

Người thư kí vừa cất tiếng gọi, thì nhìn thấy người đàn ông ở phía sau bàn làm việc giơ thẳng ngón trỏ lên, biểu thị ý hãy im lặng, rồi lại liếc về vị trí chiếc sô pha. Người thư khí nhìn theo ánh mắt của người đàn ông, trên sô pha có một người phụ nữ đang nằm ngủ, ngay lập tức, liền vội vàng gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.

 

Không nói gì, giơ chân bước về phía bàn làm việc, nhưng âm thanh của đôi giày cao gót gõ xuống dưới sàn, lại không có cách nào để làm mất đi được, rồi lại bị một ánh mắt lạnh lùng ở đẳng sau bàn làm việc nhìn vào, người thư kí đáng thương đè dặt nhún lên từng bước, vội vàng sợ hãi kiễng chân lên để đi.

 

Chắc là, dưới bâu trời này, cũng chỉ có người phụ nữ này mới hiểu, đeo một đôi giày cao gót khoảng 7-8cm, sau đó lại kiêng chân lên để đi, việc này có thể được coi là một trong những hình phạt tàn khốc nhất ở thời đại Mãn Thanh!

 

Khó khăn lắm mới đi đến được trước bàn làm việc, đặt tập tài liệu ở trên tay lên bàn, hạ giọng xuống nói khẽ: “Chủ tịch Thẩm, tài liệu này cần chữ kí của anh”

 

Người thư kí nhìn thấy nét bút của ông chủ mình, thong dong kí xuống tên của anh, trong lòng lại càng đau khổ, đây được coi là việc kí tên đơn giản của ông chủ, cô cầm tập tài liệu đến, rồi lại cầm tập tài liệu đi… thực sự quá khó khăn rồi.

 

Có điều, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ vẻ mặt lạnh như băng của mình, lại cẩn thận dè dặt với một người như vậy. Bèn lấy làm tò mò, liếc trộm về phía chiếc sô pha… trời, thất vọng rồi.

 

Người phụ nữ bình thường như vậy à…

 

Nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy có chút quen mắt, sau khi trong lòng vực lên sự hoài nghị, lại càng quan sát kĩ càng hơn, lần này, càng nhìn càng thấy giống.

 

Ngay lập tức, không kìm được, hỏi: “Chủ tịch Thẩm, người kia… giống cô chủ Giản của lúc đó nhỉ”

 

Cũng không biết, có phải là vì cô ngạc nhiên, nên nói hơi to tiếng một chút, hay là vì nhiệt độ của điều hòa hơi thấp, nên người phụ nữ trên sô pha, khoan khoái mở mắt ra, vào lúc mở mắt, đầu óc vẫn đnag trong trạng thái chưa tỉnh ngủ.

 

Đầu tiên là chớp chớp mắt, rồi quan sát phía trước mặt, lại xoay đầu quan sát xung quanh, khi ánh mắt va vào Thẩm Tư Cương đang ngồi sau bàn làm việc, thì bỗng chốc, đầu óc liền tỉnh táo lạ thường.

 

“Nào, lại đây, Giản Đường” Phía sau bàn làm việc, người đàn ông vẫy tay về phía người phụ nữ vừa tỉnh giấc.

 

Cái vẫy tay này của anh, làm cho Giản Đường ngơ ngác, người thư kí cũng trở nên ngơ ngác…

 

trời….

 

“Cô chủ… Giản?” Người thư kí kinh ngạc kêu lên một tiếng.

 

Ánh mắt không dám tin của Giản Đường khi chạm vào người thư kí đứng trước bàn làm việc, khiến toàn thân cô run rẩy.

 

“Gô là… Giản Đường?” Người thư kí dường như không dám tin, nhanh chóng bước đến trước sô pha.

 

Sắc mặt Giản Đường đã trắng lại càng thêm trằng, cái ánh mắt bị người khác quan sát nhìn, rôi cả vẻ mặt không dám tin của đối phương, khiến cho cô không có cách nào để đối diện với bản thân.

 

Ánh mắt như vậy, giống như đang hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, những giày vò đã từng trải qua trong ba năm ấy, cô cần phải tự tôn tự ái mà sống, cô cũng cần phải có lòng kiêu ngạo và tôn nghiêm để sống chứ…

 

“Thư kí Đỗ” Nở ra một nụ cười vô cùng ngại ngùng: “Lâu rồi không gặp.”

 

Đến cả màn chào hỏi này, cũng vô cùng trống rỗng.

 

Thư kí Đỗ thực sự không dám tin, người phụ nữ ở trước mặt này lại là Giản Đường tự tin kiêu ngạo của năm đó!

 

“Sao cô lại…” trở thành bộ dạng như thế này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.