Tình Yêu Suốt Đời

Chương 25

trước
tiếp

Chương 25:

 

Thẩm Tư Cương làm tất cả những điều này đều là bức bách Giản Đường, hắn còn chưa ý thức được ở sâu trong nội tâm hắn mong muốn là người phụ nữ đầy ngạo khí nói với hắn “Lúc nào Hạ Viên Miên trở thành bạn gái của anh, Giản Đường tôi thấy anh sẽ đi đường vòng” chứ không phải con sâu bọ đáng thương trước mặt, chỉ biết hèn mọn quỳ xuống dập đầu.

 

Hắn càng không ý thức được, tất cả các thủ đoạn bức bách Giản Đường, là hắn không thể tiếp nhận được sự thật — hắn là đầu sỏ đem cô biến thành như vậy.

 

Thẩm Tư Cương mượn cớ cho mình, đem nguyên nhân hắn làm nhục Giản Đường là do — Giản Đường giết Hạ Viên Miên, vì thế hắn hận Giản Đường.

 

Bạn vĩnh viễn sẽ không các nào đánh thức một người giả vờ ngủ, tất nhiên sẽ có một ngày người đó tự tỉnh lại.

 

Lần này Tô Mộng nghe rõ ràng — Thẩm Tổng bảo cô điều Giản Đường đến bộ phận pr.

 

Bộ phận pr của Đông Hoàng, nói một cách dễ hiểu gọi chung là người mẫu nữ, người mẫu nam, thiếu gia công chúa.

 

“Cái này…” Tô Mộng liếc mắt nhìn Giản Đường sắc mặt trắng bệch “Tôi biết rồi, Thẩm Tổng” Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, trực giác của Tô Mộng thấy quan hệgiữa Giản Đường và Thẩm tổng không bình thường.

 

Còn chưa từng thấy qua Thẩm tổng quan tâm đến chuyện phía dưới của Đông Hoàng. Nói trắng ra thì Câu lạc bộ giải trí Đông Hoàng cũng chỉ là sản nghiệp cực kỳ bé nhỏ của Thẩm Tư Cương, cho tới bây giờ Thẩm tổng chưa bao giờ quan tâm đến con cá cỏn con này.

 

“Giản Đường, cô đi theo tôi” Tô Mộng nói bằng giọng làm việc công, sắc mặt Giản Đường trắng bệch, thảm đến nỗi mặt không chút huyết sắc, bỗng nhiên ngẩng đầu khẩn cầu nhìn về phía Thẩm Tư Cương “Đừng mà, tôi không muốn” Bộ phận pr… Thẩm Tư Cương muốn cô đi đến bộ phận pr?

 

Không!

 

Giản Đường càng nghĩ càng lắc đầu dữ dội “Tôi không muốn, Thẩm tiên sinh, tôi không muốn đi đến bộ phận pr” Giản Đường hốt hoảng cầu xin tha thứ “Tôi biết sai rồi, Thẩm tiên sinh, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi, tôi đã ngồi ba năm tù rồi, tôi đã phải trả giá rồi, ngài đem thẻ ngân hàng cho tôi, tôi lập tức biến mất, tôi lập tức biến mất ra xa, tôi đảm bảo kiếp này không xuất hiện trước mặt ngài nữa”

 

Giản Đường chỉ biết cầu xin tha thứ, cô không hề chú ý thời điểm Tô Mộng nghe được cô từng ngồi ba năm tù, trong mắt đầy kinh ngạc. Hai năm trước Tô Mộng mới đến thành phố S, cô cũng không phải người gốc ở đây, cho nên không biết chuyện của Giản Đường.

 

Nếu đi theo Thẩm Tư Cương lâu một chút, đối với chuyện của Giản Đường đều sẽ rõ ràng.

 

Ánh mắt hẹp dài của Thẩm Tư Cương nguy hiểm híp lại… Cô còn muốn trốn?

 

Kiếp này không xuất hiện ở trước mặt hắn nữa?

 

“Ha” một tiếng, người đàn ông lấy điện thoại di động ra, phân phó thủ hạ đi làm một chuyện, không lâu sau đó cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, một tên thủ hạ đi vào đưa cho người đàn ông một tấm thẻ.

 

Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống, đối mặt với người phụ nữ đang quỳ ở dưới đất, ngón tay kẹp thẻ ngân hàng “Tiền trong thẻ ngân hàng này, Thẩm Nhất vừa mới chuyển đi tất cả” Giản Đường nhìn tấm thẻ ngân hàng một cái, không hiểu ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Tư Cương.

 

Môi người đàn ông chậm rãi mở “Cô muốn tôi bỏ qua cho cô, đúng không?”

 

Giản Đường sửng sốt một chút, mặt dù không hiểu nhưng lập tức gật đầu.

 

“Cô cảm thấy tôi là người tốt sao?” Người đàn ông hỏi tiếp, Giản Đường không nói. Nam nhân khẽ cười một tiếng “Vậy thì đúng rồi, cho tới bây giờ Thẩm Tư Cương không phải là một người tốt, hắn làm sao có thể bỏ qua cho cô?”

 

Tựa hồ như đang nói chuyện của người khác, Thẩm Tư Cương không đếm xỉa nhìn Giản Đường, giống như mèo vờn chuột, đùa bỡn con mồi trong tay, khuôn mặt đẹp trai chậm trãi ngẩng lên cười một nụ cười mê hoặc.

 

“Giản Đường, trong tấm thẻ này bây giờ một phân tiền cũng không có, chỉ cần cô kiếm đủ năm trăm vạn, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Thế nào?”

 

Thế nào?… Cặp mắt Giản Đường thất thần nhìn thẻ ngân hàng giữa các ngón tay của người đàn ông. Trên mặt không còn biết tuyệt vọng… Hắn căn bản không có ý định bỏ qua cho cô!

 

500 vạn… Bây giờ đối với cô mà nói là một con số lớn đến mức không dám tưởng tượng! Đối với Thẩm Tư Cương mà nói, hắn thiếu 500 vạn sao? Giản Đường trong phút chốc liền hiểu sự đùa bỡn của Thẩm Tư Cương.

 

Mắt người đàn ông sâu thẳm, khoá chặt người đàn bà trước mặt, không buông tha một chút xíu biểu tình nào trên mặt cô, đáy mắt chợt phát sáng, môi khẽ nhếch lên… Muốn chạy trốn? Nằm mơ!

 

Lạch cạch, Thẩm Tư Cương đứng lên, thẻ ngân hàng giữa các ngón tay rơi xuống trước mặt Giản Đường “Giản Đường, tôi không quan tâm cô dùng cách nào, chỉ cần trong thẻ này có đủ 500 vạn, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Nếu không, cô muốn tự do, nghĩ cũng đừng nghĩ. Đừng hòng chạy trốn, chỉ cần cô còn sống trên thế giới này, tôi đều có thể tìm được cô”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.