Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 93

trước
tiếp

CHƯƠNG 93

Vừa rồi Giản Nghệ Hân và ông nội lên lầu, hai người liền giương cung bạt kiếm. Lâm Thế Kiệt vốn không muốn phản ứng lại Lâm Thích Phi, nhưng Lâm Thích Phi cứ khiêu khích một hồi, thế là biến thành tình cảnh này…

Biệt thự nhà họ Lâm nằm ở Thành Tây, dọc theo hướng phía tây là mấy con đường quốc lộ đan xen chằng chịt. Lúc này, bên lề đường có hai chiếc xe thể thao xa hoa khiêm tốn dừng lại.

Giản Nghệ Hân nhìn hai chiếc xe thể thao kia, nuốt nước miếng một cái.

Trời ạ.

Cảnh tượng này mới chỉ nhìn thấy trên TV!

Một con xe Ferrari màu hồng chói đã được cải tiến dừng ở ven đường, còn Lâm Thích Phi lúc này đang dựa vào cạnh xe, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, trong khói mù lượn lờ, anh ta hít vào nhả ra một hơi: “Lâm Thế Kiệt, anh nên sợ chứ nhỉ?”

“Sợ?” Lâm Thế Kiệt đứng ở một bên khác, cả người tản ra khí thế sắc bén.

Anh giơ tay lên, mở cúc tay áo.

Động tác liền mạch: “Lâm Thích Phi, tôi sống đến từng này… còn chưa từng sợ cái gì.” Nói xong, Lâm Thế Kiệt nhếch môi lộ ra một nụ cười gian tà.

Gian xảo lại ngông cuồng. Giản Nghệ Hân chưa từng nhìn thấy một Lâm Thế Kiệt như vậy!

Anh còn biết đua xe à?

Chẳng lẽ anh không phải là loại mọt sách chỉ biết học thôi ư. Mặc dù là “con nhà người ta” nhưng những thứ khác thì không biết sao? Không thì sao tuổi đã lớn mà vẫn còn là trai tân?

Khụ…

Mặc dù Giản Nghệ Hân cũng không chắc chắn Lâm Thế Kiệt có phải là trai tân hay không, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của cô, cộng thêm ở trong nhà anh một thời gian, vừa nhìn đã biết anh là một người đàn ông độc thân, bình thường không có sinh hoạt giường chiếu rồi.

“Chị còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới ngăn họ đi?” Lâm Hàn Tình đã gấp đến độ trán đầy mồ hôi lạnh, cô ta lo lắng đẩy cánh tay của Giản Nghệ Hân. Giản Nghệ Hân bị cô ta đẩy làm lảo đảo một chút, lông mày nhăn lại: “Cô làm gì đấy?”

“Chị đi ngăn họ đi!”

“Vì sao cô không đi?” Giản Nghệ Hân khoanh tay ra vẻ việc không liên quan đến mình, dứt khoát đứng yên không động. Cô nhìn Lâm Hàn Tình một cái, nhưng thực tế ánh mắt lại quan sát bốn phía chung quanh.

Nơi này rất lớn, dựa theo kinh nghiệm của Giản Nghệ Hân thì phía sau là đường núi uốn lượn, nếu như hai người này thực sự đua xe thì đúng là có thể xảy ra chuyện.

Nhưng mà… cô mới không tin Lâm Thế Kiệt là một người không có đầu óc đâu!

“Chị, chị có ý gì? Giản Nghệ Hân, bên kia một người là chồng chị, một người là em chồng chị, sao chị có thể không ngăn họ lại chứ?”

“Ồ? Đây là lý do gì vậy, hai người họ đều là anh trai của cô đấy.” Giản Nghệ Hân hừ mũi một cái.

Thật ra cô cũng không biết vì sao Lâm Hàn Tình không muốn hai người kia tranh tài, nhưng lại không đi lên, có điều là… Lâm Hàn Tình bảo cô làm gì, đương nhiên là cô muốn làm ngược lại. Dù sao, ai bảo cô thấy Lâm Hàn Tình chướng mắt chứ!

“Giản Nghệ Hân! Chị…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.