Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 59

trước
tiếp

Chương 59: Tưởng là cô sẽ không trở lại

Đừng nói người khác, ngay cả Tô Minh Nguyệt và người đại diện cũng nghe ra khoảng cách. Bọn họ thực sự không yên bình như vậy.

Một lúc lâu sau, người đại diện ngượng ngùng tắt nhạc: “Chuyển âm cũng không biết, hát không lưu loát như vậy cũng không biết những cư dân mạng đó đang quan tâm cái gì ở cô ấy”.

“Đúng vậy, hát không được lưu loát lắm” Kiều Phương Hạ nhìn đối phương, cười cười phụ họa nói: “Các người cũng không cần so sánh với một người hát cover, có lẽ cô ấy cũng chỉ hát vui một chút.”

Nói như vậy, sắc mặt Tô Minh Nguyệt càng trở nên khó coi. Đối phương tùy tiện hát so với một người hát chuyên nghiệp như cô ta cũng dễ nghe, đây khác nào vả vào mặt cô ta.

Người đại diện bên cạnh còn muốn nói gì đó, Tô Minh Nguyệt lập tức cắt ngang cô ta, nói: “Vương Giai, cô đi ra ngoài trước đi, tôi có vài câu muốn nói với Phương Hạ”

Nếu để Vương Giai nói tiếp, Tô Minh Nguyệt thật sự không biết giấu mặt đi đâu! So với Nguyên Khiết Đan, người đại diện mới Vương Giai này quả thực là ngu xuẩn đến không thể chữa được!

Kiều Phương Hạ cũng đã trang điểm gần xong, thấy người đại diện của Tô Minh Nguyệt đi ra ngoài, suy nghĩ một chút hướng sang người trang điểm cho mình nói: “Các người đi xem quần áo Nguyên Khiết Đan chọn như thế nào rồi”

Một phút sau, trong phòng chỉ còn lại hai người Kiều Phương Hạ và Tô Minh Nguyệt.

Tô Minh Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, đứng dậy từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá dành cho phụ nữ, đi đến bên cửa sổ, động tác lấy thuốc lá rất thành thạo.

Trong nháy mắt đầu điếu thuốc được thắp sáng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì quay đầu nhìn về phía Kiều Phương Hạ hỏi cô: “Có ngại không?”

“Không sao đâu, hút đi” Kiều Phương Hạ thản nhiên trả lời.

Tô Minh Nguyệt phẩm thuốc lá, hít một hơi, nhìn chằm chằm vào đốm đỏ nho nhỏ trên đầu thuốc lá, một lúc lâu không nói gì.

Mãi cho đến khi điếu thuốc sắp cháy hết, cô ta quay đầu nhìn về phía Kiều Phương Hạ: “Tôi tưởng cô sẽ không quay lại”

“Bản thân tôi cũng nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại cuộc sống của tôi” Kiều Phương Hạ bình tĩnh trả lời.

“Vì vậy cô muốn xóa bỏ các mối quan hệ với tất cả mọi người và giả vờ không biết sao” Tô Minh Nguyệt nhếch khóe miệng.

Kiều Phương Hạ ngước mắt nhìn về phía cô ta, dừng vài giây mới trả lời: “Ông cụ nhà chúng tôi thân thể không được tốt, tôi trở về vì muốn đồng hành với ông cụ nốt đoạn đường còn lại”.

“Cô đã ký hợp đồng với Đường Minh Kỷ mấy năm rồi?” Tô Minh Nguyệt lập tức nhẹ giọng hỏi. Tô Minh Nguyệt từ trước đến nay đều như vậy, nói chuyện rất sắc bén lập tức có thể bắt được trọng điểm. “Hợp đồng tạm thời, một bộ phim” Kiều Phương Hạ mỉm cười trả lời. “Ồ.” Tô Minh Nguyệt lại lâm vào im lặng.

Đôi khi chỉ cần một vài từ đơn giản lại có thể hiểu được ý định của đối phương, một từ vô nghĩa dư thừa cũng không cần.

Kiều Phương Hạ biết Tô Minh Nguyệt rất thích Lệ Đình Tuấn, từ lần đầu tiên có nhìn thấy Tô Minh Nguyệt ở nhà họ Lệ thì cô liền biết. Tô Minh Nguyệt sợ lần này cô trở về có thể sẽ không đi.

Nhưng Tô Minh Nguyệt cũng nên biết, Lê Đình Tuấn hận có bao nhiêu.

“Đúng rồi, cô có biết Đường Minh kỷ cho người đại diện của cô cái gì không?” Tô Minh Nguyệt hút xong vứt bỏ điếu thuốc, đồng thời lại hỏi Kiều Phương Hạ.

“Tôi không biết” Kiều Phương Hạ trả lời một cách thành thực.

Thế nhưng Đường Minh Kỷ cho cô thì chắc là thứ tốt. Dù sao trước kia cô ấy cũng là người đại diện của Tô Minh Nguyệt, đồ khẳng định sẽ không kém.

“A..” Tô Minh Nguyệt lại cười: “Có đôi khi tôi thật sự không biết cô giả vờ hay là suy nghĩ thật sự đơn giản. Nguyên Khiết Đan là em họ của Đường Minh Kỷ, dì ruột của Đường Minh Kỷ là người đại diện át chủ bài trong giới, mấy năm nay bà ấy dần dần rút ra, đem tài nguyên và các mối quan hệ của mình cho con gái của mình là Nguyên Khiết Đan. Mà bối cảnh của Nguyên Khiết Đan cũng không chỉ có một mình tôi rõ ràng”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.