Tình Một Đêm Dây Dưa Cả Đời

Chương 58

trước
tiếp

Chương 58: Sợi chỉ đứt

 

“Cũng đã rất lâu rồi nhỉ?” Minh Hoàng
không dám nhìn thẳng cô, chỉ vô thức
cầm ly café lên khuấy nhẹ.

“Ừ” Gia Linh nhàn nhạt trả lời.

Lần đầu tiên sau 8 năm gặp lại, Gia
Linh không khỏi cảm thấy thật lạ lùng.
Bấy lâu nay, không dưới trăm lần cô
mường tượng đến những lần mình gặp lại
Minh Hoàng. Đau đớn có, khóc lóc có hay
là cố tỏ vẻ ra vui vẻ,… mọi thứ cô đều đã
tưởng tượng rất nhiều. Nhưng thật khác
với suy nghĩ của mình, giờ đây khi đối
diện với nhau như thế này, Gia Linh hoàn

toàn bình tính. Nói bình tính có hơi quá
nhưng thực sự tình cảm của cô đối với
anh có lẽ đã vơi đến cạn đáy.

Nhớ đến ngày cô gặp anh ở quán ăn
một cách thoáng qua như vậy, lúc đó có
vẻ trong lòng cô còn quá vướng bận
những chuyện cũ rất nhiều khiến tâm tình
không ổn định nên mới hành xử như vậy.
Giờ đây khi đối diện trực tiếp, gặp nhau
một cách đàng hoàng như thế này, Gia
Linh mới thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng.
Anh của hôm đó cũng rất khác với người
đối diện cô hôm nay nữa. Nhớ hôm đó,
khi cô nắm lấy tay Minh Hoàng, anh đã
hời hợt biết bao thế mà bây giờ, anh lại
chính là người đích thân hẹn cô tới quán
café này.

“Em dạo này khỏe không?” Nhận ra
không khí có phần chùng xuống, Minh
Hoàng cố mở lời. Trong câu nói có phần

gượng gạo ngay cả chính bản thân anh
cũng dễ dàng biết được.

Gia Linh cũng không muốn kể lể
chuyện đời tư của mình, cô đành nói dối:
“Rất tốt. Như anh thấy, em chuẩn bị đi
nghỉ ngơi trong một thời gian dài.”

Nghe những lời của cô, anh gật đầu
cười nhạt rồi cũng không nói gì thêm. Gia
Linh quan sát cứ vài giây anh lại liếc trộm
nhìn cô, đôi môi mấp máy như muốn mở
lời nhưng rồi lại thôi. Có vẻ anh muốn nói
điều gì đó nhưng lại rất khó bắt chuyện
nên cô mới buông lời trước:

“Có phải anh muốn nói gì với em đúng
không?”

“Hả?” Minh Hoàng bị câu hỏi của cô
làm giật mình. Tròng mắt đảo nhanh, hai
bàn tay nắm chặt vào tách café của anh
hoàn toàn lọt vào tâm mắt của cô. Cảm

nhận được sự lo lắng của anh, cô dịu
dàng đặt tay mình lên tay anh:

“Không sao, bình tĩnh! Em ở đây để
nghe anh nói mài”

Tựa như làn nước ấm tưới vào tâm
hồn đang khô khốc của anh, Gia Linh giúp
anh dễ dàng mở lời hơn. Lúc này, anh
hoàn toàn có thể tiếp lời:

“Mẹ anh kể, 8 năm về trước chỉ vì một
vụ tai nạn khiến anh mất trí nhớ. Đến nay,
vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại được.
Nhưng mảng ký ức về em dường như rất
đỗi nhạt nhòa. Đã bao lần anh muốn gặp
em để hỏi chuyện, ấy vậy mẹ anh…

Nghe đến đây, cô hoàn toàn có thể
hiểu lí do vì sao năm ấy cô đứng liều
mạng dưới sân vẫn chẳng ai bước đến,
thì ra mọi chuyện là như vậy. Cô lắc đầu,
đúng là chẳng ai ngờ tới được!

“Sau này khi bệnh tình ổn hơn, anh có
thể tìm được em thì lại em hoàn toàn biệt
vô âm tính. Cảm giác tò mò về quá khứ
cứ luôn ăn mòn tâm trí anh vậy. Giờ đây
khi gặp em, chính anh thấy được bản thân
mình có lẽ đang dân dần mở được cánh
cửa đó.”

“Cánh cửa?” Gia Linh khó hiểu, ngước
lên nhìn thẳng Minh Hoàng.

“Ừ” Anh gật đầu, hớp một ngụm café
rồi nói tiếp: “Có lẽ, em vẫn còn nhớ
chuyện của chúng ta mà phải không? Em
có kể cho anh nghe vào những ngày cuối
cùng lúc ta gặp nhau?”

Chỉ vừa nghĩ đến bức tranh bi thương
của ngày ấy thôi cũng khiến Gia Linh có
chút khó thở. Tựa như có con dao từ từ
khoét vào vết thương cũ của cô vậy. Ban
đầu, cô không muốn cố để mình nhớ lại
nữa nhưng nhìn gương mặt đầy mong

chờ của Minh Hoàng, cô không đành lòng
nên từ từ kể lại.

Gần 30 phút mới có thể khép lại được
chuyện của quá khứ, lúc này Minh Hoàng
mới bần thân một quãng lâu. Nhận ra
chuyến tàu sắp khởi hành, cô nhanh
chóng đứng dậy chào tạm biệt:

“Tàu cũng gần đến rồi, em phải đi
đây.
“Linh!” Cô vừa đi được nửa đường,

tiếng Minh Hoàng vọng lại từ phía sau.
Anh bước từng bước đến nắm lấy bàn tay
cô trước tất cả mọi người trong quán.

“Minh Hoàng à, anh đang làm gì vậy?
Mọi người đang nhìn đấy!” Trải qua rất
nhiều chuyện, cô rút ra được kết luận
rằng bản thân rất sợ ánh nhìn của người
khác. Vậy mà giờ đây có hơn chục người
chăm chăm nhìn vào, cô có hơi khó chịu.

Mặc cô cố thoát khỏi bàn tay mình,
anh vẫn giữ chặt:

“Em không thấy, chuyện tình của mình
vẫn còn dang dở sao? Em…” Nói đến đây,
Minh Hoàng cố kéo dài giọng: “Em không
thể xem lại tình cảm xưa sao?”

Ý trong lời của anh hoàn toàn rõ ràng
và thẳng thắn. Cho dù là kẻ ngốc cũng có
thể hiểu được. Gia Linh lúc này mới giật
mạnh tay ra khỏi, cô nhìn thẳng vào anh,
ánh mắt trăm phần đều là sự kiên quyết:

“Một chiếc áo bị rách từ rất lâu thì
anh có muốn vá lại khi nó đã mục đi rồi
không? Chuyện tình cảm của chúng ta
cũng vậy, đã giữa đường đứt gánh vậy
nên xin anh đừng làm khó nhau nữa. Dù
sao, giờ anh cũng là người của gia đình,
cho nhau lối đi vẹn toàn đi, Minh Hoàng à”

Nói xong một tràng, cô lạnh lùng kéo
vali đi và không hề ngoảnh lại, cũng
không cần để ý đến sắc mặt của Minh
Hoàng lúc đó ra sao, chỉ đơn giản cô
không muốn bản thân mình bị cuốn vào
luông của quá khứ đau thương nữa. Minh
Hoàng lúc đó vừa bất ngờ vừa cảm thấy
bản thân mình thật trơ trến, anh cũng
không dám níu kéo cô nên lủi thủi lái xe
bỏ đi.

Bước lên tàu, lẳng lặng ngắm nhìn
từng cảnh vật đang chạy xoẹt ngang qua,
lòng cô chợt trống rỗng vô cùng. Chỉ
trong vài tiếng, cô vừa gặp rất nhiều
chuyện và cả việc gặp lại người cũ nữa.

Lần này rời khỏi mảnh đất Hà Thành
này, cô chẳng biết mình có quyết định
đúng không nữa. Nhưng với cảm xúc hiện
tại, thực sự cô muốn rời xa chốn xô bồ
này một lần.

Thật lạ lùng, khi cô gặp lại Minh
Hoàng, bản thân không hề rung động như
từng nghĩ, chỉ là một cảm xúc nuối tiếc về
những rung động tình đầu mà thôi. Có lẽ,
Minh Hoàng giờ với cô cũng chỉ là bức
tranh được đóng vào lồng kính, tuy đẹp
nhưng không thể chạm tới được nữa.

Điều khiến trái tim cô chao đảo nhất
bây giờ, ắt hẳn chính là nụ cười của Lâm
Tuấn khi nhìn Hà Lan vào tối hôm qua. Nó
hằn sâu đến tận trong tiềm thức, cho đến
bây giờ vẫn hiện rõ mồn một làm lòng cô
như bị bóp chặt.

Có lẽ, đúng như lời Bảo Hân nói,
dường như cô đã yêu Lâm Tuấn thật rồi!

Vài tiếng về trước, khi tan tiệc, Lâm
Tuấn tức tốc trở về nhà với gương mặt
đầy phấn khởi, anh vội vàng mở cửa nói
vang:

“Vợ ơi, anh về rồi!”
Đáp lại sự nhiệt tình của anh là tiếng
vọng của chính mình. Căn phòng tĩnh
lặng đến đáng sợ, cho dù nắng có vắt vẻo
vào trong phòng đi chăng nữa cũng
chẳng đủ để sưởi ấm được căn phòng đã
lạnh đi bóng người.

Anh từ ngạc nhiên đến khó chịu, chợt
nhìn thấy tờ giấy đặt ngay ngắn trên bàn.
Chỉ vừa mở ra, ánh mắt anh đã đen lại rất
nhiều, cảm giác sợ hãi bỗng bao trùm lên
toàn thân. Lâm Tuấn vội vàng lôi điện
thoại ra tìm vị trí định vị đã cài sẵn trong
máy cô. Nhưng rất tiếc, nó đã được ngắt
kết nối từ cách đây hai tiếng.

Lòng Lâm Tuấn như ngàn lửa đốt
thiêu vào, anh chạy thật nhanh vào tìm
camera an ninh để kiểm tra. Ngay lập tức
nhận ra hướng đi là chạy về phía nhà Bảo
Hân, anh nhanh như cắt gọi điện đến.

Nhưng Bảo Hân không hề bắt máy, anh
liền gọi Bảo Hưng với giọng đầy gấp gáp:

“Nối máy cho Bảo Hân đi! Mẹ kiếp,
nhanh lên!”

“Anh muốn gọi tôi có chuyện gì?” Bảo
Hưng chưa kịp lên tiếng, Bảo Hân giật
điện thoại ngang, cô lạnh nhạt trả lời.

“Gia Linh đâu rồi?”

“Gia Linh?” Cô hỏi ngược lại, trong lời
có phần giễu cợt.

“Bảo Hân, đừng có chọc vào giới hạn
sự chịu đựng của tôi. Tôi nhắc lại, Gia
Linh đâu rồi?”

Bảo Hưng đứng bên cạnh sốt ruột,
toát mồ hôi nhìn đứa bạn thân của mình
cùng em gái nói chuyện rất căng thẳng.
Anh võ vai cô, nhã ý muốn cô nói.

“Tôi làm sao biết được? Lâm Tuấn,

anh chẳng phải hứa hẹn sẽ chăm sóc Gia
Linh đủ điều cơ mà. Cớ sao giờ cô ấy bỏ
đi, anh hoàn toàn không hay biết? Hay là
anh bận đàn đúm với con ả Lan gì đó nên
mới thành ra như vậy?”

“Hân, đủ rồi, đừng… Bảo Hưng đứng
bên cạnh can ngắn, nhưng càng nói Bảo
Hân càng hung hăng: “Để tôi nói cho mà
nghe nhé Lâm Tuấn. Gia Linh đúng là đã
bỏ đi. Còn đi đâu thì tôi nghĩ loại người
như anh không cần phải biết. Đừng làm
phiền cô ấy nữa, đừng cố gieo tia hy vọng
cho bạn tôi rồi dội gáo nước lạnh lên như
vậy. Lâm Tuấn! Đồ đểu cáng, anh không
hề xứng với Gia Linh… Đồ…”

“Lâm Tuấn à, bình tĩnh! Em gái tôi có
hơi nóng nảy, có gì tôi gọi lại sau.” Bảo
Hưng sợ hãi giật điện thoại từ tay em gái
mình, Bảo Hân bên cạnh còn vẫn ầm ï
chửi mới Lâm Tuấn đến tận khi cúp máy.

Mặc đầu dây bên kia đã ngắt, Lâm
Tuấn thẫn thờ trượt xuống sàn. Ánh mắt
đờ đẫn nhìn về giỏ len dựng ở đầu
giường. Bỗng nhiên, hình bóng của cô
xuất hiện ở đó cùng nụ cười và ánh mắt
tràn ngập ý cười. Rốt cuộc, vì cớ gì cô lại
rời xa anh cơ chứ?

Chợt nhớ đến những lời của Bảo Hân
lúc nấy, anh cảm thấy có chuyện chẳng
lành. Lẽ nào cô ấy xem truyền hình về sự
kiện tối qua? Lẽ nào vì điều đó nên em
mới rời khỏi tôi hay sao, Linh?

Lâm Tuấn hít một hơi thật sâu, tay
nắm chặt điện thoại:

“Linh à, rốt cuộc em đang ở đâu?”

Bỗng tin nhắn vang lên làm ngắt
quãng dòng suy nghĩ của anh. Là Bảo
Hưng nhắn đến cùng đính kèm một ảnh.

“Hình như Minh Hoàng biết cô ấy

đang ở đâu đây!

Anh mở tấm hình lên, ngay lập tức
liền giận giữ đến ngút ngàn. Trong ảnh là
cảnh Gia Linh cùng Minh Hoàng ngồi đối
diện nhau ở một quán café. Không những
vậy, tấm ảnh còn lưu lại khoảnh khắc cô
nắm lấy tay anh trông rất mặn nồng. Tay
nắm chặt lấy điện thoại, trong lòng không
hỏi nén từng cơn giận. Em rời khỏi tôi để
đi gặp Minh Hoàng?

Lâm Tuấn gọi điện cho Idle, ra lệnh
tìm tung tích của cô nhanh nhất có thể.
Mặt khác, anh đích thân gọi điện cho
Minh Hoàng, giọng đây cao ngạo và lạnh
lùng:

“Mặc dù chúng ta chẳng hề liên quan
đến nhau nhưng cậu vẫn thích chen vào
cuộc sống của người khác nhỉ?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.