Tình Một Đêm Dây Dưa Cả Đời

Chương 32

trước
tiếp

Chương 32 Thừa nhận thích tôi khó đến vậy sao?

 

Sau bữa tối đêm muộn ấy, Gia Linh
bước vào phòng với trái tim vẫn đang còn
thổn thức. Nhớ lại lúc nãy, khi Lâm Tuấn
vòi vĩnh muốn cô đút bánh, Gia Linh có
chút thoáng rung động. Không chỉ dừng
lại ở đó, anh còn nói:

“Tối nay, ngủ lại với tôi nhé!”

Chỉ với một câu nhưng đủ để lồng
ngực Gia Linh như nhảy ra ngoài. Sau đó
bàn tay bàn tay to của anh siết lấy cằm
cô, nhẹ nhàng đáp lên đôi môi đào đỏ

mọng ấy.

Hương thơm quyến rũ của Lâm Tuấn
như một loại mê hoặc khiến từng dây
thân kinh của Gia Linh căng lên, cô vô
thức bị quấn lấy trong vòng mộng ni.

Nhịp điệu ngày càng mạnh lên, Gia
Linh ho khan, theo bản năng cố hé môi hít
thở. Lâm Tuấn thấy thế, anh nhếch môi
đầy ranh mãnh, sau đó lại áp đôi môi
nóng bỏng của mình xuống lần nữa.

Hơi thở nam tính đột ngột xâm chiếm
khoang miệng, Gia Linh không thể chống
cự lại được, chỉ có thể để mặc sự mãnh
liệt ấy kích thích cô.

Có lẽ, đây chính là nụ hôn sâu nhất từ
trước đến giờ. Gia Linh bị hôn đến mức
gần như bị anh chiếm trọn không khí đến
ngạt thở. Cả cơ thể mềm nhũn, tùy ý để
anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình

choàng qua cổ.

Ngay khoảnh khắc ấy, phản ứng quen
thuộc trước hành động của Lâm Tuấn,
Gia Linh đột nhiên buông anh ra. Lúc này,
cô biết rõ nếu còn đắm chìm trong sự
nóng bỏng ấy thì có lẽ mình sẽ chạm phải
sự sai lầm thêm lần nữa. Gia Linh khéo
léo, viện cớ mình không được khỏe để
trốn vào phòng.

“Rõ ràng là em có tình cảm với tôi. Cớ
gì nói lời yêu khó đến thế sao?”

Mọi biểu cảm của cô có lẽ hoàn toàn
lọt vào đôi mắt sâu của Lâm Tuấn, anh
cất giọng trầm thấp pha lẫn sự chua chát
trong từng câu chữ.

“Gia Linh, em có thể dối lòng với tất
cả mọi người kể cả tôi nhưng không thể
làm điều đó với bản thân em.”

Gia Linh nghe vậy, nhất thời có cảm

giác khác lạ đầy xốn xang trong lòng:
“Lâm Tuấn…”

“Em nói em nhận ra rằng tôi đã thay
đổi. Vậy em có giải đáp được sự thay đổi
đó của tôi là vì ai không?”

Khi ấy, gương mặt Lâm Tuấn xuất
hiện nụ cười đầy gượng gạo trên môi. Bất
giác trong lòng cô dâng lên một nỗi chua
chát. Anh ấy nói cô có tình cảm với mình,
cô không vội vàng phủ nhận cũng chẳng
gật đầu thừa nhận.

Đến cả cảm xúc của bản thân mình,
cô cũng khó hiểu đến lạ lùng. Giờ đây khi
anh cất tiếng nói lời chua chát ấy, Gia
Linh không cam lòng muốn lên tiếng
nhưng Lâm Tuấn lại đứng dậy cướp lời cô
trước:

“Thôi bỏ đi! Tôi đã vì em đi từng bước
như vậy. Vậy thì tôi cũng sẽ chờ được

ngày em nhận ra tình cảm này.”

Nói xong, anh bước lên lầu còn cô
đứng lặng yên một lúc rồi cũng lủi thủi trở
về phòng.

Ngay cả bây giờ, khi đã nằm trên
giường, tim cô vẫn như muốn chạy ra
khỏi lồng ngực vậy. Đúng như những gì
cô đã nói, Lâm Tuấn dường như đã thay
đổi rất nhiều.

Vào khoảnh khắc Gia Linh đang bận
rộn với đống tâm tư của mình thì Lâm
Tuấn đang ngồi ở thư phòng, đôi mắt anh
trâm ngâm nhìn lên máy tính. Trên màn
hình là các dữ liệu vê bệnh án của cô mà
anh tìm hiểu bấy lâu nay.

Nhớ ngày ấy, khi bác sỹ chuẩn đoán
cô có dấu hiệu tái trầm cảm, anh đã lo
lắng như thế nào. Hơn nữa, bản thân Lâm
Tuấn cũng rất có lỗi trong việc để cô một

mình ở căn phòng tối ấy. Có trời mới biết,
anh đã day dứt biết bao khi thấy gương
mặt đầy sợ hãi của Gia Linh khi nhìn

mình. Kể từ đó, anh đã lên kế hoạch để
đưa mình ngày một gần với cô hơn.

Lâm Tuấn không muốn cô chìm đắm
vào quá khứ đau thương ấy, anh đã tất
bật chạy khắp nơi để tìm ra phương pháp
xóa lành vết thương đó cho Gia Linh. Kể
từ đó, mỗi ngày một ít, anh cố gắng cải
thiện từng chút một. Chẳng còn sự hung
hăng như trước, Lâm Tuấn luôn tỏ ra dịu
dàng và ân cần với Gia Linh. Ban đầu
cũng chỉ là sự tạ lỗi đối với cô, nhưng dần
về sau thì anh thật sự không hiểu. Rằng
bản thân mình, ngoài sự hối hận đó ra,
hình như còn chất chứa một thứ tình cảm
khó nói gì đó.

Và chuyện không nên đến cũng đã
đến, trái tim anh đã vì cô mà rung động.

Lâm Tuấn xoay người lại, ngả lưng
sau ghế, ngắm nhìn bóng trăng mờ ảo
ngoài kia, anh cảm thấy mình đang ngày
càng lún sâu vào bên trong rồi.

Hôm nay bị làm sao vậy cơ chứ?
Hành động và cả lời nói ngày hôm nay
thực sự không nằm trong dự đoán của
anh. Anh cũng không thể tin nổi những lời
mình vừa nói ra. Sở dĩ từ những ngày mới
quen cô, anh cứ ngỡ đó chỉ là sự trêu đùa
của mình đối với những loại con gái rẻ
tiền thôi. Nhưng đến tận bây giờ, anh
nhận ra mình đã sai lầm. Cô khác với
đám đàn bà ngoài kia, cô thanh thuần và
giản đơn, tựa như bông hoa nhài thơm
ngát khiến anh say đắm không ngừng vậy.

Trước tới giờ, anh chưa từng có nhẫn
nại với phụ nữ, nhưng chỉ riêng cô lai
khiến tâm tư anh rối bời như vậy. Như
ngày hôm nay vậy, nghe tin cô có hẹn với

Hà Lan, trong lòng anh sớm đã có dự tính
không lành liền hủy tất cả công việc để
bước đến chỗ cô.

Rốt cuộc, anh đã từng ngày hoàn
thiện hơn, chỉ để mong cô có thể hiểu
được. Cớ sao, người con gái ấy lại để tâm
tư của mình chơi vơi ngoài tâm với như
vậy cơ chứ? Liệu có phải không, rằng cô
ấy vẫn còn vương vấn với chàng trai năm
ấy. Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, lửa ghen
trong người anh lại ngút ngàn. Anh chưa
bao giờ cảm thấy hận bản thân mình như
bây giời Bởi vì dường như anh chẳng thể
kiêm chế được cảm xúc mình trước cô cả.

Lâm Tuấn thở dài, nhắm mắt lại cố để
bản thân thư giãn, nhưng hình bóng Gia
Linh cứ hiện lên mãi trong đầu. Anh cười
nhạt, đứng dậy bước vào phòng tắm còn
không quên lẩm bẩm:

“Lâm Tuấn à! Mày mê thật rồi!”

Để mặc dòng nước lạnh trượt thẳng
trên tấm lưng trần, tựa như muốn xóa đi
những đau đớn hôm nay, từ ngoài nhìn
vào, bóng lưng anh trông thật cô đơn và
đầy bi thương.

Sáng hôm sau, Gia Linh nhanh chóng
dậy sớm chuẩn bị đồ đi làm. Nhưng chỉ
vừa bước ra cửa, Lâm Tuấn níu tay cô lại:

“Để tôi đưa em đi làm!”

“À không cần đâu, tôi có thể đi xe buýt
được rồi!”

Gia Linh gỡ tay anh ra khỏi người
mình, nhẹ giọng từ chối. Nhưng nhìn sắc

mặt Lâm Tuấn không tốt chút nào, anh
trâm giọng, thắc mắc hỏi:

“Là em đang cố tình tránh mặt tôi?”

Lại vậy nữa rôi! Gia Linh thở dài, sao
dạo này Lâm Tuấn đa nghi thế nhỉ?
Không được rồi, nếu cứ kéo dài như vậy

nhât định cô đi trê mâtI

“Lâm Tuấn này, thực ra vì tôi không
muốn ánh mắt của những người ở công
ty đổ dồn vào siêu xe của anh. Tôi chỉ
muốn mình là một nhân viên bình thường
mà thôi. Được không? Vậy nên đừng hiểu
lâm nhé!”

Nói xong, Gia Linh tức tốc bước
xuống, may sao vừa kịp xe buýt để đến
công ty.

Để có được công việc ngày hôm nay,
cô đã trải qua biết bao nhiêu đắn đo,
giằng xé trong lòng. Mặc dù biết đây là
công ty con của Lâm Tuấn, nhưng cô vẫn
tự nhủ với mình rằng chỉ cần bản thân có
năng lực thì mọi thứ khác không phải là
rào cản.

Nhưng có lẽ mọi thứ đó không dễ
dàng như những gì cô nghĩ. Ngay từ khi

bước vào công ty, mọi ánh nhìn đều đổ
hết lên người nhỏ bé như cô. Ban đầu, Gia
Linh nghĩ chắc vì cô là nhân viên mới
nhưng thực chất cô đã lầm. Ngay cả khi
ngồi ăn cơm, tiếng xì xào càng không
ngớt, thậm chí còn lớn dân đến mức cô
đành bỏ bữa ngay trở về phòng.

Những tưởng cô sẽ được chất chồng
một đống công việc, ấy thế mà trong khi
mọi người bận rộn với việc riêng của
mình. Chỉ riêng cô ngồi trơ trọi một mình.
Đến mức không chịu nổi, cô chạy đi hỏi
thì nhận được những gương mặt hiền
lành, dỗ dành cô như đứa con nít:

“Em là nhân viên mới mà! Cứ ngồi yên
đó là được rồi!”

Tựa như tàng hình, không một ai để ý
gì đến Gia Linh, một lần sai việc cũng
không. Rốt cuộc là đang xảy chuyện gì
vậy? Là họ nghĩ cô bất tài hay vì công ty

này không có việc gì làm?

Đang thất thểu bên bàn, bỗng phía
sau Gia Linh vang lên giọng nói khe khẽ:

“Này! Người mới!”

Cô vội vàng xoay lưng lại, một cô gái
với mái tóc vàng hoe nổi bật đang cười tít
mắt về phía cô. Cô ấy đưa tay, áp sát vào
tai cô, thì thầm:

“Tớ là Tố Quyên, cũng là người mới!
Nhưng vào trước cậu được một tuần rồi!”
Gia Linh gật đầu lịch sự. Tố Quyên

thấy cô rụt rè nên mạnh dán bước đến
bắt chuyện. Tố Quyên kể rất nhiều sau đó
không ngại ngùng cô thắc mắc hỏi:

“Hồi tớ mới vào làm, công việc cứ gọi
là ngút ngàn luôn ấy! Nhưng để mà nói
cậu mới vào lại chẳng có tí sai bảo gì thì
thật lạ đấy!”

Nghe những lời tâm sự của Tố Quyên,
Gia Linh tán thành. Quả thật, cô chẳng
hiểu vì sao lại như vậy. Thậm chí, khi đến
giờ tan ca cũng chẳng ai để ý đến nhân
viên mới như cô cả. May sao, nếu không
có Tố Quyên nói chuyện, có lẽ cô đã lâm
tưởng mình thành người vô hình mất!

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.