Tình Một Đêm Dây Dưa Cả Đời

Chương 10

trước
tiếp

Chương 10: Chạy Trốn

“Dậy đi!”

Khi ánh bình minh ló dạng, Gia Linh
nghe tiếng Lâm Tuấn gọi mình, liền bừng
tỉnh dậy. Cô chậm rãi xoay người. Bởi vì
những vết thương hôm qua còn chưa kịp
lên da non nên mỗi lần di chuyển đều
khiến toàn thân cô đau nhức. Đập vào
mắt cô là trân nhà trắng toát, đối diện với
nó làm lòng cô có chút hụt hãng và chua
chát.

Phải rồi, đây là phòng của Lâm Tuấn!
Gia Linh thở dài, phía cửa sổ ngoài kia có
chú chim non bay trên bầu trời. Cô bỗng

thèm khát cái sự tự do đó, chẳng biết tự
khi nào một người như cô đã không còn
cái gọi là quyền tự quyết của bản thân nữa.

Trong lòng lại dâng lên một nỗi khát
khao muốn bỏ trốn, cô lại bắt đầu có suy
nghĩ muốn rời khỏi đây. Nghĩ đến cánh
cửa ngoài kia, liều lĩnh nghĩ đến việc nhảy
xuống đó, cô mạnh dạn ngồi dậy. Nhưng
chỉ vừa mới bước xuống giường chưa kịp
tiến lại gân cửa sổ, Lâm Tuấn đã bước
vào. Thấy cảnh tượng lén lút của cô
chẳng màng quan tâm, bước đến kéo
cánh rèm cửa lại sau đó quay lưng bỏ đi
vào phòng tắm.

Mặc dù chẳng nói lời nào nhưng bản
thân Gia Linh vẫn cảm nhận được sự
cảnh cáo từ ánh mắt của Lâm Tuấn. Rèm
cửa được đóng lại tựa như muốn chứng
tỏ việc bỏ trốn của cô là điều bất khả

kháng. Cô thất vọng thất thểu vào mở
cửa tủ ngoan ngoãn tìm bộ đồ nào đó
mặc. Nhưng cô lại quên, đây là nhà Lâm
Tuấn, toàn bộ tủ chỉ là áo quần đàn ông
làm gì có được bộ nào của phụ nữ cơ
chứ. Thầm nhủ bụng lấy đại một bộ để
mặc. Nhưng khổ nỗi, người cô quá nhỏ so
với áo quần của anh, thế nên cô đành lấy
tạm chiếc áo sơ mi trắng rồi nhanh chóng
bước vào phòng thay đồ.

“Thấy thế nào? Ổn chứ? Chẳng có bộ
nào của anh tôi mặc vừa cả thế nên chỉ
có thể mặc tạm cái này thôi!”

Cô bước ra từ phòng thay đồ, đứng
trước mặt Lâm Tuấn xoay một vòng.
Ngay lúc này, anh bỗng đứng hình. Tưởng
chừng như tim mình hãng đi một nhịp,
chiếc sơ mi thường ngày anh hay đi làm
giờ đây trở thành một thứ quyến rũ trên
người cô. Mái tóc rối khi vừa mới ngủ dậy

 

cùng với chiếc áo rộng thùng thình dài
đến nửa đùi, để lộ phía sau nó là đường
cong hấp dẫn cùng hai chân trắng nõn
nà. Gia Linh ngại ngùng, bến lẽn cười. Nụ
cười tươi tựa như ban mai, đuôi mắt cong
lên lại càng khiến anh có chút bối rối.
Lâm Tuấn đảo mắt sang chỗ khác, miệng
hờ hững buông vài câu:

“Chẳng khác gì làm xấu chiếc áo sơ
mi được thiết kế riêng của tôi.”

Không thèm nhìn lấy cô một lần,
nhanh chóng bước xuống lầu. Gia Linh
bĩu môi, hậm hực bước vào phòng tắm vệ
sinh cá nhân. Khi vừa bước vào phòng
liền thấy trên kệ đã có thêm chiếc bàn
chải mới, nhìn xung quanh liên thấy mọi
thứ đều được bổ sung thêm một cái, đều
là màu hồng phấn nhẹ nhàng. Cầm bàn
chải trên tay, Gia Linh có chút ấm áp lan tỏa.

 

Sau khi xong xuôi cô từ tốn bước
xuống lầu, đang đi giữa cầu thang bỗng
ngửi được mùi thơm ngào ngạt nên chạy
thật nhanh xuống.

Lúc này thấy trên bàn ăn đã đặt sẵn
một đĩa quẩy thơm phức cùng bát cháo
thịt béo ngậy. Mọi thứ như quyến rũ chiếc
bụng đói của cô, Gia Linh ngay lập tức
ngồi xuống cầm lấy chiếc quẩy đưa lên
tính cắn một miếng thì liên bị Lâm Tuấn
gạt ngang:

“Còn không mau đi rửa tay, đứng đó làm gì?”

Lại là Lâm Tuấn! Cô tức tối đặt chiếc
quẩy xuống rồi đi rửa tay, lòng không khỏi
rủa thầm anh vạn lần dám phá bữa ăn
của cô.

Sau khi rửa tay xong xuôi, Gia Linh
nhanh chóng ngồi xuống bàn tận hưởng

 

ngay cho mình một thìa cháo nóng hổi.
Đã tám năm rồi cô mới có thể ăn lại cháo
quẩy như vậy, cô ngán bánh mì hay yến
mạch lắm rồi. Nhưng có vẻ như đây
không phải là cháo mua ở ngoài nhỉ? Nãy
giờ đâu nghe thấy tiếng cửa mở đâu, Gia
Linh để ý Lâm Tuấn còn đeo tạp dê.

Không lẽ anh ta nấu cháo cho mình?

Thầm nghĩ bụng, chợt có chút gì ấm
áp lan tỏa. Con người Lâm Tuấn này thật
chẳng thể nào đoán được. Có lúc lại lãnh
đạm đến chán ngắt, nhưng có lúc lại ấm
áp đến bất ngờ. Tuy có hơi độc miệng
một chút nhưng bù lại nấu ăn ngon đấy
chứ, bữa sáng còn đầy đủ dinh dưỡng và
tươm tất thế này cơ mà. Vừa dứt dòng
suy nghĩ, cô cười mà đưa chiếc quẩy lên
miệng ăn ngon lành.

Thấy cô vui vẻ trước đồ ăn, Lâm Tuấn
chợt vui lây. Đưa ly cafe lên thưởng thức,

nhưng chỉ vừa mới hớp được một ngụm
Gia Linh đột ngột hỏi:

“Sao anh không ăn lại chỉ uống mỗi ly
cafe đắng ngắt này vậy?”

“Không thích!” Nói xong liên đứng dậy
bỏ đi. Gia Linh cau mày, ăn sạch cháo
trong bát rôi chạy thật nhanh lên phòng
thấy Lâm Tuấn đang thay đồ chuẩn bị đi
làm. Chẳng thèm để ý đến cô đang đứng
ở ngoài cửa, anh một mình mang áo
khoác vào. Vừa chỉ mới cầm chiếc cà vạt
lên thì Gia Linh bước từng bước lại gần
cầm lấy rồi choàng qua cổ anh, nhẹ
nhàng thắt một đường tuyệt mỹ.

Lâm Tuấn thất thần nhìn cô, gương
mặt nhỏ nhắn đang chăm chú thắt cà vạt,
vì đứng ở cự ly gần mà anh có thể cảm
nhận được hương thơm nhè nhẹ mùi hoa
nhài phảng phát phát ra từ cô. Chẳng
phải mùi nước hoa nồng nặc rẻ tiền như

 

bao người phụ nữ khác, hương thơm lưu
lại trên người cô là một mùi dễ chịu khiến
anh trong phút chốc mà say đắm.

“Được rồi đấy!”

Tiếng cô cất lên làm đứt quãng dòng
suy nghĩ, Lâm Tuấn hừ lạnh xoay người
lấy ra trong hộc tủ một xấp tài liệu đưa
cho cô:

“Đây là hợp đồng về vấn đề mà chúng
ta đã bàn hôm qua, cô nhanh chóng ký
đi”

Là bản khế ước của quỷ đấy à? Mới
sáng sớm đã khiến người không thể nào
vui vẻ nổi. Gia Linh nghĩ thầm chán ghét
cầm đống tài liệu trên tay.

“Hiện tại tôi vẫn chưa muốn ký, dù
sao tôi cũng ở đây việc gì phải ký cái này
cơ chứ?”

“Không lẽ cô muốn đem chuyện hôm

qua xé nháp hết đấy chứ?” Anh quay
sang hỏi.

“Không phải! Nhưng thật sự là cho dù
không ký nó thì tôi vẫn phải ở trong căn
nhà này đấy thôi. Chẳng phải anh nói
ngoài kia đâu đảm bảo được an toàn cho
tôi cơ chứt”

Cô chối bỏ, đem trả lại anh. Lâm Tuấn
không hề quan tâm đến cảm xúc của cô,
chỉ để lại một câu rồi bước đi.

“Tùy cô, miễn trước khi tôi vê mọi thứ
đã xong xuôi là được.”

“Anh đi đâu vậy?” Cô thắc mắc hỏi.

“London”

Vừa nói xong Lâm Tuấn khuất sau
cánh cửa rồi biến mất. Cô tặc lưỡi ngồi
xuống, tay vô tình chạm phải bản hợp khi
nãy anh để lại. Khi mở ra xem, đập vào
mắt cô là một hàng chữ dài và nhiều vô

 

kể. Cô nhìn vào không khỏi đau đầu, quả
nhiên là đầu óc của người làm ăn, cô thật
không may khi va phải Lâm Tuấn mà.

Cô thở dài nằm xuống, đưa mắt liếc
lên trân nhà. Chả lẽ ngày nào cũng phải
đối diện với bốn bức tường này hay sao?
Chậc, chỉ nghĩ đến thôi bản thân cô cũng
đã dâng lên một nỗi chán ghét tột cùng.

Bỗng có một suy nghĩ vừa lóe lên
trong đầu cô. Đúng rồi! Chẳng phải lúc
nấy Lâm Tuấn bảo anh phải đi London
một chuyến sao? Nếu đi Anh ắt hẳn sẽ
tốn rất nhiều thời gian, vậy cớ gì mà
không nhân cơ hội này bỏ trốn cơ chứ?

Nghĩ thế nên Gia Linh nhanh chóng
lên kế hoạch bỏ trốn. Trước hết thì việc
trốn chạy trong nước chẳng đem lại được
điều tốt đẹp vì Lâm Tuấn ắt hẳn đã thâu
tóm mạng lưới ở đây rồi.

Vậy thì chỉ có thể bay thật xa, càng xa
càng tốt! Nếu thế điều đầu tiên phải làm
là tìm lấy chiếc túi mà tối hôm đó Lâm
Tuấn lấy từ Bảo Hân. Đó là túi của cô,
trong đó có tất cả những thứ mà cô cần.

Thế là cô lục tung khắp căn nhà để
tìm chiếc túi của mình, nhưng thật lạ là cô
không thể nào thấy được sự hiện diện
của nó. Rốt cuộc là ở đâu cơ chứ? Bỗng
nhớ đến ngăn tủ khi sáng Lâm Tuấn lôi
xấp tài liệu ra bèn chạy nhanh vào phòng
thay đồ tìm kiếm.

Quả nhiên, khi vừa kéo ngăn tủ ra,
chiếc túi liền xuất hiện. Cô mừng rỡ ôm
chầm lấy. Không ngờ ông trời vẫn chừa
đường sống cho cô mài! Cô vui vẻ mở
chiếc túi của mình ra. Để có thể rời khỏi
nước cần phải có hộ chiếu và visa, đó là
hai thứ tối thiểu cần phải có mà cô muốn
bây giờ.

Nhưng thật lạ, khi cô dốc ngược túi
lên liền không hề thấy bất cứ thứ gì ở
trong đó. Đến khi nhìn kỹ lại, thì ra đây
không phải là túi của cô. Mặc dù cũng
mẫu mã nhưng chiếc túi này phát hành
sau đợt túi của cô.

Chán nản mà quăng nó sang một bên,
vô tình chiếc túi va phải một vật, cô liếc
sang liền thấy ngay chiếc điện thoại bàn.
Lại một lần nữa cô suy nghĩ đến việc gọi
điện Bảo Hân để cầu cứu.

Phải rồi! Nếu gọi điện cho Bảo Hân để
giúp cô tìm lại chiếc túi của mình còn nếu
không thì có thể hỗ trợ cô trốn thoát khỏi
đây.

Nhưng điều khó khăn bây giờ là chiếc
điện thoại bàn đã bị tháo dây, cô lại phải
cố gắng tìm kiếm dây cáp của nó. Cô bèn
luồn tay mình vào gầm giường tìm, bỗng
thấy có sợi dây chạm vào tay cô liền

 

mừng rỡ mà kéo ra. Cô sung sướng câm
lấy chiếc giấy cáp cùng chiếc điện thoại
ra phòng khách ngồi lắp vào rồi bấm thật
nhanh dòng số điện thoại của Bảo Hân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.