Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 61

trước
tiếp

Chương 61

“Chị Giang Nguyệt, cảm ơn chị và anh Hứa đã chiếu cố và giúp đỡ, vừa vặn đã đến giờ cơm tối, không bằng mời mọi người cùng nhau đi ăn rồi ngồi nói chuyện phiếm?”

Tần Di Di dịu giọng, trong lời nói tràn đầy chân thành: “Hai người đồng ý đi ăn với em, được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên cạnh, thần sắc bất động.

Giang Nguyệt mím môi, vừa định mở miệng từ chối, Hứa Ngôn Sâm ở một đã giành trước một bước:

“Được, vậy thì cùng nhau đi, nhiều người cũng náo nhiệt.”

Hắn đáp ứng rất sảng khoái, Giang Nguyệt lại nhíu mày.

Hứa Ngôn Sâm đoán được Giang Nguyệt muốn nói cái gì, vội vàng đến gần cô nhỏ giọng nói:

“Có món hời không nhận mới là kẻ ngốc, nhân cơ hội này, hung hăng tống tiền bọn họ một phen!”

Giang Nguyệt: …

Nhìn Hứa Ngôn Sâm vụng trộm nháy mắt với mình, không biết vì cái gì, cô có một loại dự cảm không tốt.

Chỗ ăn cơm là Tiêu Kỳ Nhiên đã đặt trước, một nhà hàng cao cấp trước đây hắn thường xuyên dẫn Giang Nguyệt tới.

Gian phòng quen thuộc, thức ăn quen thuộc, chỉ là người ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, đã đổi thành Tần Di Di.

“Không biết sở thích và kiêng kỵ của chị Giang Nguyệt và anh Hứa, nên em liền gọi chút món ăn thông thường, hy vọng hai người sẽ không ghét bỏ.”

Tần Di Di nở nụ cười tươi, nghiễm nhiên là một bộ dáng của bà chủ đãi khách.

Mà thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên ở một bên vẫn lãnh đạm như trước.

Hứa Ngôn Sâm cười cợt nhả: “Không ghét bỏ, người khác bỏ tiền mời ăn cơm, làm sao có thể ghét bỏ được.”

Anh ngẩng đầu vẫy tay với người phục vụ đi vào: “Ở đây có trà xanh không, loại nào ngon nhất ấy.”

Người phục vụ lễ phép gật đầu, lập tức bưng một bình trà tới bàn của bọn họ.

Tần Di Di không biết nên tò mò hỏi một câu: “Anh Hứa bình thường rất thích uống trà sao?”

Để kéo gần mối quan hệ, cô nàng cố gắng tìm chủ đề: “Nhà ông ngoại tôi trồng trà, nếu anh Hứa thích, tôi có thể nhờ gia đình gửi một ít trà tươi lên biếu anh.”

Hứa Ngôn Sâm bưng chén trà ên uống một ngụm, sau đó gần như ngay lập tức cau mày, nhấp một ngụm nữa, lại trợn mắt:

“Cái quái gì vậy, thật sự là vừa khó uống vừa khó ngửi.”

Từ trước đến đây hắn là người thích gì nói đó, đương nhiên cũng sẽ không cố kỵ gì. Ánh mắt Hứa Ngôn Sâm nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi đối diện, ý vị thâm trường:

“Cũng không biết trà xanh này có cái gì ngon mà Tiêu tổng lại thích như vậy.”

“Quả nhiên là ông chủ lớn, khẩu vị thật là độc đáo!”

Lời này vừa nói ra miệng, Tần Di Di cho dù là ngốc hơn nữa, cũng không có khả năng nghe không hiểu.

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề, sắc mặt Tần Di Di trong nháy mắt trắng bệch, trên mặt vốn mang theo nụ cười cũng trở nên cứng ngắc:

“Thì ra anh Hứa không thích, vậy thì quên đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.