Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 9 8

trước
tiếp

Chương 98

 

Vân Khương Mịch không dừng lại được, cười thành tiếng!

 

Lần này, nàng thọc tay vào tổ ong vò vẽ rồi!

 

Đức Phi thấy Vân Khương Mịch không chút ăn năn, lại là còn ngây ngốc nở nụ cười.

 

Sắc mặt bà nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.

 

Đức Phi nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới tức giận chất vấn: “Vân Khương Mịch! Ngươi đang cười cái gì? Lời nói của bổn cung có gì đáng cười sao?” Lúc này, Vân Khương Mịch mới phục hồi tỉnh thần lại.

 

Không xong rồi!

 

Vừa rồi, nàng lại bật cười ngay trước mặt Đức Phi sao?

 

“Mẫu phi, không phải, chỉ là con dâu nghĩ tới, nghĩ tới…”

 

“Nghĩ đến cái gì?” Đức Phi tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo, phãn nộ đứng dậy: “Vân Khương Mịch, trong mắt ngươi có còn xem bổn cung là Mẫu Phi không đấy?”

 

“Có” Vân Khương Mịch chân thành gật đầu.

 

Đức Phi cũng chẳng xem trọng người con dâu đứng đắn này của mình, thế tại sao nàng phải xem trọng người mẹ chồng này chứ?

 

Nàng đã phải áp mặt nóng vào cái mông lạnh của Đức Phi bao nhiêu lần rồi?

 

Cho dù có là tảng đá thì cũng tan chảy mất rồi…

 

Vân Khương Mịch hóp miệng.

 

Thấy nàng lại còn hóp miệng, rõ ràng là đang nói trái lương tâm, Đức Phi càng tức giận hơn: “Ngươi đúng là lớn mật! Lúc trước, bổn cung đã mấy lần phái người tới vương phủ đưa ngươi tiến cung.”

 

“Đều bị Diệp Nhi ngăn lại! Hôm nay Diệp Nhi không ở đây, để ta xem còn ai bảo vệ ngươi!” Ánh mắt Đức phi lạnh lùng: “Người đâu! Bổn cung muốn giáo huấn tôn trưởng nha đầu thối này thật tốt!” Nhưng Vân Khương Mịch lại làm ra vẻ mặt hoài nghi.

 

Đức Phi vài lần muốn mang nàng tiến cung, bị Mặc Diệp cản lại?

 

Đức phi Vân Khương Mịch nhạy bén, năm bắt được thông tin quan trọng nhất trong lời nói Đức phi lúc nãy.

 

Mặc Phùng Dương vì sao muốn ngăn cản người của Đức phí?

 

Chẳng lẽ, thật sự là muốn bảo vệ nàng?

 

Không, không, tuyệt đối không có khả năng … giữa nàng và cẩu nam nhân đó, chỉ có dùng nhựa để gắn kết tình cảm phu thê mà thôi.

 

Thấy nàng lộ vẻ mặt kinh ngạc, Đức phi nhíu mày, “Vân Khương Mịch?”

 

“Vân Khương Mịich!” Bà ta đập bàn một cái tức giận hô.

 

Vân Khương Mịch lúc này mới giật mình một cái, lấy lại tinh thần, “A? Mẫu phi người gọi con?”

 

“Ngươi đang làm gì vậy?! Có phải hay không ở trong lòng mắng bổn cung?” Đức phi sắc bén hỏi.

 

“Nhi tức nào dám?” Vân Khương Mịch ngượng ngùng cười, “Đúng rồi mẫu phi, trước đó vài ngày người tổ chức cung yến mừng sinh thần, cũng không thể trách con! Là Doanh Vương phi vẫn luôn tìm con làm phiền”

 

“Hiện tại con là nhi tức của người.”

 

“Nếu là bị người ta nhìn thấy, con bị Doanh Vương phi làm khó dễ mà không dám đánh trả…” Nàng bẹp miệng, vẻ mặt ủy khuất, “Không phải như thế là đánh vào mặt của mẫu phi sao?” Lời này, đúng là có vài phần đạo lý.

 

Trong mắt những người ngoài, Vân Khương Mịch mới là nhi tức chính thức của bà, Tân Nghiên Tuyết ở bên kia chính là đại diện của Triệu hoàng hậu.

 

Không nghĩ tới, nha đầu thối này thế mà có thể nói ra một phen đạo lý lớn tới như vậy, Đức phi ngược lại coi thường nàng rồi!

 

Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận lời nàng nói có lý.

 

Đức phi hừ lạnh một tiếng, “Dù vậy, ngươi cũng không nên đem việc này nháo đến trước mặt Hoàng Thượng! Một đêm cung yến, văn võ bá quan đều cùng gia quyến tham dự, làm mất thể diện của thiên gia chúng ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.