Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 82

trước
tiếp

Chương 82

 

Vừa mới bắt đầu, vị Hoàng Hậu này đã là một người thừa, đến góp vui mà thôi!

 

Cho nên, bà ta lấy cớ thân thể khó chịu, là người đầu tiên rời đi.

 

Tân Nghiên Tuyết đêm nay phạm sai lầm, sợ ngày mai bị Triệu Hoàng Hậu trách phạt. Cho nên khi bà ta rời đi, Tân Nghiên Tuyết cũng biết điều mà đi theo, dìu bà ta về cung Khôn Ninh.

 

Vừa vào cửa, Triệu Hoàng Hậu thật sự là không nhịn được nữa, mượn cơ hội phát tác một chút.

 

Bà ta thấy cái gì là ném cái đó, bừa bộn đầy đất.

 

Tân Nghiên Tuyết cũng bị dọa đến không dám thở mạnh.

 

“Các ngươi là một lũ không có tiền đồ!” Triệu Hoàng Hậu tức giận chỉ vào Tân Nghiên Tuyết: “Từng người một, không ai khiến bổn cung bớt lo!” Bà ta không được sủng ái thì thôi đi, Mặc Vân Khinh và Mặc Vân Đức cũng không được Mặc Quốc Thiên coi trọng.

 

Thậm chí hai đứa con dâu cũng không đứa nào có tiền đồ.

 

Nam Cung Nguyệt thì điềm tĩnh, không tranh không đoạt, cho nên cũng khinh thường việc tranh thủ tình cảm.

 

Tân Nghiên Tuyết thì có lòng muốn tranh, nhưng không tranh nổi!

 

“Chu Vũ Oanh là đứa ăn nói khéo léo, bình thường ngay cả bổn cung cũng không xem ra gì! Bên này cũng thế, bây giờ ngay cả tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch này mà các ngươi cũng không tranh nổi hay sao?!” Mẹ ruột của Mặc Hàn Vũ, là Liễu Quý Phi ngày trước.

 

Sau khi Liễu Quý Phi bị bệnh chết, Mặc Quốc Thiên cũng chỉ sủng ái Đức Phi.

 

Hơn nữa, cha của Chu Vũ Oanh là võ tướng trong triều, chiến công hiển hách.

 

Cho nên vợ chồng hai người, cho dù không có Liễu Quý Phi trong cung che chở, thì hai người họ vẫn có thể hiên ngang đi trong kinh thành mà không sợ ai cả.

 

Ngược lại là Vân Khương Mịch…

 

Cha ruột không thương, mẹ kế không yêu.

 

Ngay cả người mẹ chồng là Đức Phi, cũng hận nàng thấu xương.

 

Không nói đến Mặc Phùng Dương, đêm nay dù là che chở nàng… Nhưng Triệu Hoàng Hậu là người từng trải, sao có thể không nhìn ra giữa hai người căn bản không hòa thuận vui vẻ như vợ chồng bình thường?

 

Chắc hẳn cũng chỉ là ra vẻ vợ chồng ân ái ngoài mặt thôi!

 

Nếu nói như thế, Vân Khương Mịch cũng vẫn lẻ loi một mình thôi!

 

Ngay cả Vân Khương Mịch cũng không đối phó được, bà †a cần bọn họ làm gì nữa?!

 

“Cha ngươi tốt xấu gì cũng là thừa tướng, bổn cung cũng cho hai người các ngươi chỗ dựa, tại sao ngươi lại trở thành bại tướng dưới tay Vân Khương Mịch được?!” Triệu Hoàng Hậu chất vấn liên tục mấy câu.

 

Thấy Tân Nghiên Tuyết trong lòng run sợ, quỳ trên mặt đất, không dám chống đối bà ta nửa câu.

 

Lửa giận trong lòng Triệu Hoàng Hậu lúc này mới tản đi mấy phần.

 

“Nghiên Tuyết à, không phải bổn cung quở trách ngươi.” Bà ta yếu ớt thở dài một hơi, ra hiệu Trương ma ma đến đỡ Tân Nghiên Tuyết dậy: “Bổn cung là sốt ruột thay cho các ngươi! Lúc trước lão Thất không có tiền đồ”

 

“Lão Nhị chỉ có dã tâm, nhưng không có bản lĩnh lại còn Sợ vợ”

 

“Lão Tứ là cái ấm sắc thuốc, lão Lục đã mất sớm” Bà ta lại thở dài lần nữa: “Lão Đại dù gì cũng là do bổn cung sinh ra, nhưng tính tình ôn hòa, không tranh không đoạt, hoàng vị cuối cùng sẽ chỉ là của Vân Khinh”

 

“Nhưng bây giờ ngươi nhìn thử xem! Lão Thất được Hoàng Thượng ưu ái, ngay cả phu nhân của lão Thất cũng rất lợi hại.” Triệu Hoàng Hậu lắc đầu: “Bổn cung sốt ruột trong lòng!” Ngữ khí của bà ta chậm lại, Tân Nghiên Tuyết cảm thấy đồng cảm.

 

“Con dâu hiểu được những lo lắng của mẫu hậu” Nàng ta ngoan ngoãn tiến lên, nhẹ nhàng bóp vai cho Triệu Hoàng Hậu: “Nhưng xin mẫu hậu cứ yên tâm, con dâu và Vương Gia đã tự có tính toán.”

 

“Vậy thì tốt rồi!” Triệu Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở phào: “Bổn cung tuy là Hoàng Hậu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.