Tiên Võ Đế Vương

Chương 668

trước
tiếp

Chương 668

Sở Huyên vừa dứt lời, chín cột đá đen xì từ trên trời rơi xuống, xuyên qua màn đêm, đâm thẳng xuống đất. Trên mỗi cột đá đen đều có phù văn, chúng tự rung lên rồi liên kết với nhau, ngưng tụ thành kết giới có chu vi gần mười nghìn trượng, nhốt mấy người phía Diệp Thành ở trong.

“Muốn tấn công giết hết toàn bộ chúng ta sao?”, Đạo Huyền trầm giọng bảo.

“Chiến đấu đến cùng với ông ta đi”, Tư Đồ Nam lập tức rút linh kiếm của mình ra.

“Con tránh sang một bên đi”, Đạo Huyền khẽ quát lên rồi đẩy Tư Đồ Nam ra. Bởi vì lão già mặc đồ đen đã tấn công, một chưởng tung ra khiến không gian bị bóp méo, uy lực cực mạnh.

Đạo Huyền Chân Nhân và Bàng Đại Xuyên lập tức hành động, đánh ra chưởng thần thông mạnh mẽ của mình.

Uỳnh!

Hai đấu một, một chiêu mạnh mẽ nhưng lại khiến Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền Chân Nhân bị đẩy lùi về sau.

“Hai sư muội phá kết giới này đi”, Đạo Huyền vội nói rồi lại lao về phía lão già mặc đồ đen, nếu đều bị nhốt trong kết giới này, lại thêm đối mặt với lão già mạnh đến đáng sợ kia, rất có thể họ sẽ bị tiêu diệt sạch.

Nghe vậy Sở Linh và Sở Huyên nhanh chóng trở tay lấy linh kiếm ra.

Vút! Vút!

Sau đó hai thanh linh kiếm rung lên, kiếm mang sắc bén xuất hiện, hai người đồng thời ra tay, đánh về cùng một hướng.

Chỉ là đòn tấn công của hai người đánh vào kết giới đen kịt ấy giống như ném đá xuống biển, chỉ xuất hiện vài gợn sóng chứ không phá được chút nào, ngược lại chín cột đá của kết giới rung lên, kết giới càng trở nên vững chắc hơn.

Sở Huyên và Sở Linh chợt cau mày, sau đó nhìn nhau nói: “Kết giới Cửu Minh”.

“Sư thúc, đây không phải kết giới bình thường!”

“Cửu cửu liên hoàn, tương sinh tương khắc”, vẻ mặt Sở Huyên cực kỳ nghiêm trọng: “Kết giới này không khó phá, chỉ cần chín tu sĩ cảnh giới Không Minh cùng công kích chín cột đá là được, nhưng…”

“Nhưng chúng ta chỉ có bốn người ở cảnh giới Không Minh”, Sở Linh nói nốt những lời Sở Huyên chưa nói hết, sau đó nhìn lão già áo đen đang áp chế Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền Chân Nhân với vẻ mặt nghiêm nghị: “Huống hồ lão già kỳ quái kia cũng sẽ không cho chúng ta cơ hội”.

“Nếu tiêu diệt được lão già đó thì có phải kết giới sẽ tự phá không?”

“Đây là cách duy nhất”, Sở Huyên trầm ngâm, sau đó nhìn đám người phía Diệp Thành: “Các con trốn ở mép kết giới đi, đừng chạm vào kết giới. Còn nữa, đừng cố lại giúp đỡ, đó không phải nơi các con có thể tham gia vào”.

Nói xong Sở Huyên lại nhìn Diệp Thành, quần áo trên người hắn đầy máu, tóc đã bạc trắng: “Hãy chăm sóc hắn”.

Dứt lời Sở Huyên và Sở Linh sát phạt tới đó, chiến đấu với lão già áo đen cùng Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền.

Bùm! Đùng đoàng!

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên, trận chiến năm người kinh thiên động địa, toàn bộ thế giới trong kết giới đều bị tàn phá tan hoang.

Lão già áo đen mạnh một cách dị thường, không sợ uy lực của binh khí bản mệnh, chống lại được sự tấn công về linh hồn, thân thể lại càng cường hãn vô biên, dù bốn người Sở Huyên hợp lực cũng vẫn bị áp chế, người ai cũng đầy máu tươi, thất bại chỉ là vấn đề về thời gian.

“Đáng chết, chúng ta quá yếu”, Tư Đồ Nam ở bên mép kết giới nhìn trận đại chiến từ xa mà cắn răng nghiến lợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.