Tiên Võ Đế Vương

Chương 658

trước
tiếp

Chương 658

“Ta có cần phải cướp về không nhỉ? Cướp rồi bỏ chạy?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ xoa xoa cằm, đôi mắt giảo hoạt đảo đi đảo lại: “Đúng, cứ làm vậy đi, cướp rồi bỏ chạy”.

Ở bên, Bích Du cũng nghiêng đầu nhìn Gia Cát Vũ từ đầu tới chân: “Phần thưởng mà người ta liều mạng mới có được vậy mà người còn định cướp?”

Nghe vậy, Gia Cát Vũ thẫn thờ, ông ta quay đầu sang nhìn Bích Du từ đầu tới chân: “Ta nói này Bích Du, khi tới Chính Dương Tông con không hề có thái độ này với tên tiểu tử Diệp Thành kia, thế mà hiện giờ sao lại để tâm tới chuyện của hắn thế? Lại còn nói thay cho hắn, không phải con thích hắn rồi chứ?”

“Con…con nào có”, Bích Du tròn mắt nhìn Gia Cát Vũ, có thể thấy khuôn mặt cô lúc này đã ửng đỏ.

Quả thật, đến Bích Du cũng không biết thái độ của mình với Diệp Thành đã thay đổi quá nhiều. Từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ nhìn Diệp Thành, mãi tới giây phút Cơ Tuyết Băng ngã từ trên cao xuống cô mới nhận ra người mà mình vốn xem nhẹ đột nhiên lại khó phai nhoà trong ký ức.

Từ cổ, anh hùng yêu mỹ nhân, mỹ nhân sao có thể không ái mộ anh hùng. Đều là lớp thanh niên còn trẻ, cô là mỹ nhân thì Diệp Thành chính là anh hùng.

Nghĩ tới đây, Bích Du lại không kiềm chế được mà liếc nhìn lên chiến đài, Diệp Thành với mái tóc bạc trắng khiến cô say mê khó rời.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Đạo Huyền Chân Nhân đã đưa viên linh đan năm vân cho Diệp Thành, nói: “Cố thể bồi nguyên, bổ khí dưỡng huyết, trạng thái hiện giờ của con nếu ăn được nó thì thật sự là rất tốt”.

Diệp Thành mỉm cười nhận lấy viên linh đan năm vân. Mặc dù viên linh đan này chỉ to bằng hạt nhãn nhưng lại long lanh vô cùng, nó phát ra ánh sáng tím, năm đường vân kia lại hết sức bắt mắt, khí thế tinh nguyên dồi dào xực lên khiến cả hội trường đều ngửi thấy mùi thơm nồng của đan dược.

“Đan dược năm vân”, Diệp Thành cầm viên đan dược trong tay mà mỉm cười. Đây là phần thưởng mà hắn phải liều mạng để có được. Ngoài nửa viên linh đan kia ra thì đây là lần đầu tiên hắn thấy được một viên linh đan năm vân trọn vẹn như vậy.

Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn vào viên linh đan năm vân kia, hy vọng có thể thông qua Tiên Luân Nhãn nắm bắt được linh hồn lạc ấn trên viên linh đan.

Có điều sau khi quan sát tỉ mỉ thì hắn chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn trên linh hồn lạc ấn của linh đan, cho dù chốc chốc có vài cảnh tượng hư ảo thoáng qua nhưng cũng hết sức dị thường.

“Khả năng nhìn của Tiên Luân Nhãn chưa hồi phục sao?”, Diệp Thành lắc đầu, thầm nghĩ sự phản phệ khi dùng Tiên Luân Cấm Thuật khiến khả năng nhìn của đồng tử không thể hồi phục trong thời gian ngắn, đến cả linh hồn lạc ấn trên linh đan cũng không thể nắm bắt được trọn vẹn.

Mặc dù vậy nhưng Diệp Thành vẫn nhét viên linh đan năm vân kia vào miệng. Hắn không có thời gian, hiện giờ cơ thể hắn hết sức thảm hại, cần nhanh chóng ăn viên linh đan năm vân này.

Ực! Ực!

Bên dưới chỉ có thể nghe thấy từng tiếng nuốt nước bọt cái ực, tất cả đều nghĩ nếu người được ăn viên linh đan năm vân là mình thì nhất định là may mắn.

Hiện giờ cũng chỉ có Thành Côn ở vị trí trên cao đang nhìn Diệp Thành và trông chờ hắn ăn viên linh đan năm vân này. Ông ta chợt nhếch miệng nở nụ cười dị thường.

Trên chiến đài, Diệp Thành đã nuốt viên linh đan năm vân. Viên linh đan năm vân kia nhanh phát huy tác dụng, như một dòng nước mát lành chảy vào các đường kinh mạch lớn trong cơ thể Diệp Thành.

Quả thực, tinh nguyên mà viên linh đan này chứa đựng quá dồi dào, mới chỉ một khắc thôi mà Diệp Thành đã nắm được thời cơ đột phá, bước vào cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ sáu.

Thế nhưng tiến giới vẫn chưa xong.

Tác dụng của linh đan năm vân không ngừng phát huy, tu vi của Diệp Thành từ cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ sáu lên tới tầng thứ bảy rồi cứ thế đột phá tới tầng thứ tám mới dừng lại.

“Liên tiếp đột phá ba tầng cảnh giới nhỏ, hiện giờ đã lên tới cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ tám rồi”, bên dưới ai ai cũng trầm trồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.